Lục Đông Anh trở lại phòng ngủ chung của cả người, trên tay còn cầm theo một khay bánh vừa được nướng xong, bên cạnh còn ly nước ép cam bổ sung vitamin cho cơ thể. Tuy chưa sống với nhau được bao lâu, nhưng cô hiểu tính cách của Tôn Vĩnh Thành dễ giận nhưng cũng dễ quên...
"Anh giận à...?"
Tôn Vĩnh Thành biết Đông Anh vào nhưng cố tình làm lơ để cô tiến về phía hắn, nhưng Lục Đông Anh vẫn cứ đứng yên một chỗ cho đến khi hắn quay người lại...
"Em vào đi, đứng ngoài đó làm gì...?"
Lục Đông Anh khi được cho phép mới bước vào, cô thở ra một hơi liền đưa mắt nhìn về phía Tôn Vĩnh Thành...
"Thần kì thật đấy, cuối cùng em cũng được nhìn thấy anh xuất hiện trong căn phòng của chúng ta rồi...!"
Lục Đông Anh muốn nói ngày nào cô cũng ra bến tàu đợi hình bóng của ai đó trở về, cô muốn hỏi tại sao hắn không viết thư cho cô...cô muốn biết hắn đã làm những gì, cô muốn nghe hắn kể những ngày ở trên biển...những ngày cô bị nỗi nhớ nhung dày vò đến mức lặng nhìn cảnh người khác yêu đương thắm thiết bên nhau...
Kết hôn không hẹn hò, kết hôn vì ai đó cần một người vợ làm tròn nghĩa vụ, kết hôn bằng hai chữ kí trên một tờ giấy đầy chữ. Chưa bao giờ cô ươc rằng hắn sẽ hỏi em có buồn không, hay đơn giản chỉ là...em cảm thấy việc kết hôn với nhanh như vậy có khiến em thiệt thòi không...
Tôn Vĩnh Thành đương nhiên không giỏi việc đoán tâm tư phụ nữ, hắn chỉ hiểu đơn giản là khóc sẽ buồn, vui sẽ cười, hạnh phúc thì chắc chắn cuộc sống không tệ. Nhưng Lục Đông Anh không khóc, hắn lại cảm thấy cô không hề vui, lại cảm thấy như bản thân đã làm gì có lỗi với cô...
"Em nói gì lạ vậy, tôi vẫn ở đây mà...?"
Tôn Vĩnh Thành tiến đến ôm lấy Đông Anh, để đầu cô tựa lên vai hắn, giọng nói ôn nhu đến mức chỉ dành riêng cho một mình...
"Sao vậy...? Tôi nghĩ em đang buồn, nói cho tôi biết tại sao em buồn được không...?"
Lục Đông Anh ôm lấy vai Tôn Vĩnh Thành, cô nhớ lời mẹ dặn không được làm khó chồng mình, việc gì cũng phải nghe theo ý chồng. Nhưng cô không muốn như thế, cô muốn người chồng của cô phải biết cô đã trải qua những chuyện gì, cô muốn cho người đàn ông này thấy...cô đã phải chịu đựng một mình suốt bấy lâu nay rồi...
"Ngày nào em cũng ra bến cảng đợi anh, em không nhận được bất kì bức thư nào, cũng chẳng ai nói cho em biết anh đang sống như thế nào...em không sợ anh sẽ thay lòng, em không sợ việc phải chung chồng với người khác, nhưng em rất sợ...rất sợ việc...em không còn được nhìn thấy anh nữa...em đã nghĩ lỡ chẳng may anh không về thì sao...trời ạ...em đã lo lắm đấy...!"
"Em biết sẽ rất khó khăn khi anh mở lòng yêu một người khác, em hiểu anh chưa yêu em nhiều như những gì anh nói...nhưng em sẽ cố gắng để anh tin tưởng em, em sẽ cố gắng khiến anh hạnh phúc nhất có thể...vậy nên xin hãy hứa rằng, đừng bao giờ tự dưng biến mất trước mặt em, đừng khiến em phải đau khổ như vậy nữa...xin anh đấy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!