Tôn Vĩnh Thành lái xe trở lại hải cảng đã gần chín giờ tối, hắn không về phòng nghỉ ngơi ngay lập tức liền ghé qua chỗ trực của Cố Tư Vũ để đưa cho cậu cái lọ chất gây mê mà hắn lấy được từ chỗ Lục Đông Anh...
"Cậu cho người xem thử bên trong lọ này gồm những hương liệu gì, có tác dụng gây mê trong vòng bao lâu..."
Cố Tư Vũ nhận lấy cái lọ liền phát hiện ra mùi khá quen thuộc, như mùi thoang thoảng trên người phạm nhân buổi chiều bọn họ bắt giữ. Nhưng cậu không mở ra ngay lập tức liền quay sang hỏi Tôn Vĩnh Thành...
"Ngài lấy được thứ này ở đâu vậy...? Chẳng lẽ phát hiện ra được điều gì mới mẻ sao...?"
Tôn Vĩnh Thành cư nhiên không trả lời, hắn biết thể nào nói ra tên này cũng sẽ không tin khi hắn lấy được nó từ chỗ Lục Đông Anh. Hiện tại trong mắt Cố Tư Vũ thì vợ hắn không khác nào tội đồ cần đem ra xử lý, còn hắn thì bao che cho cô vợ bé nhỏ kia...
Tôn Vĩnh Thành nghĩ có khi Cố Tư Vũ thiếu tình yêu nam nữ quá nên mới ganh tị với hắn, có lẽ nên cho cậu ta nghỉ phép nhiều hơn để cậu ta đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, tránh cậu ta cô đơn lâu ngày lại tìm cách gây khó dễ cho Lục Đông Anh...
Tin tức Tôn Vĩnh Thành sắp kết hôn với một cô gái trong thành phố tức tốc được truyền đi rất nhanh khiến ai ai cũng biết, dĩ nhiên người góp công sức lớn nhất cho việc này chính là Nhan Ánh. Thay vì ngưỡng mộ thì bọn họ lại ghen tị nhiều hơn, thậm chí còn thành lập lên một hội để tìm ra được tung tích cô gái may mắn kia...
Nhan Ánh ngồi chính giữa đám tiểu thư quý tộc, cô ta uống vội ly trà liền thở ra một hơi, ánh mắt sắp ngấng nước cùng giọng nói thập phần ủy khuất cất lên...
"Thượng tướng có vị hôn thế thì tôi cũng mừng cho anh ấy...nhưng các cô nghĩ xem, tôi yêu anh ấy suốt hai năm trời, đem tất cả những gì tốt nhất cho anh ấy...vậy mà anh ấy lỡ đối xử với tôi như vậy...!"
Mấy vị tiểu thư kia cũng tưởng vị hôn thê của Tôn Vĩnh Thành chính là Nhan Ánh, nhưng không ngờ lại thêm một kẻ khác xuất hiện. Mặc dù bọn họ đều không muốn Nhan Ánh trở thành thượng tướng phu nhân như vẻ bề ngoài, nhưng cô ta chính là lựa chọn tốt nhất trong số những người bọn họ...
"Nhan tiểu thư đừng buồn nữa, có khi ngài ấy chỉ công bố như thế cho tiểu thư ghen thì sao...?"
Nhan Ánh cảm thấy lời này cũng đúng, chẳng lẽ cô theo đuổi hắn suốt hai năm trời mà hắn không động tâm hay sao. Có thể hắn chỉ cố tình tạo ra việc này để cô ghen tị rồi âm thầm chuẩn bị một buổi lễ cầu hôn hoành tráng tặng cho cô thì sao...vậy chẳng lẽ cô lại không tin tưởng hắn...
Lục Hà Anh nhìn vẻ mặt mơ mộng của Nhan Ánh so với vẻ khóc lóc khi nãy khác một trời một vực. Mặc dù cô cũng ghen tị khi em gái của mình được gả cho một người tốt như Tôn Vĩnh Khánh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em cô hiền lành tốt tính mới xứng đáng với người đàn ông kia, còn Nhan Ánh thì giả tạo chỉ giỏi lừa người khác mà thôi. Lục Hà Anh liền nở nụ cười đắc ý lên tiếng phá đi giấc mộng hão huyền kia của cô ta...
"Ôi trời, các vị tiểu thư đây không biết rồi, hai ngày trước Tôn phu nhân đã đến Lục gia để gặp mặt gia đình tôi nhằm bàn chuyện hôn sự cho em gái tôi và thượng tướng phu nhân đấy...!"