Phá Quân nói xong, Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca xem như hoàn toàn biết rõ chân tướng năm đó.
Thì ra, tất cả đều là do Tống gia giở trò.
Ha ha, bố trí thật đúng là chu toàn.
Để có được Trường Ca, bọn họ thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tô Trường Phong cười lạnh hai tiếng: "Chỉ là, đồ vật của Tô Trường Phong tôi, dễ dàng lấy như vậy sao.”
Tống Thanh Ca hít sâu một hơi: "Nếu có cơ hội, em sẽ đi tìm họ hỏi cho rõ. Mặc kệ dùng biện pháp gì, em cũng phải lấy lại tập đoàn Trường Ca.”
Tô Trường Phong chớp mắt: "Chuyện này để sau hãy nói. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho em và Tô Tô dưỡng thương thật tốt. Thân thể tốt, chúng ta mới có tinh lực đấu với ác nhân."
“Thanh Ca, em ở nhà với Tô Tô, anh và Phá Quân ra ngoài bốc thuốc cho em.”
Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu: "Được, em nghe lời anh.”
Tô Trường Phong mỉm cười, sau đó mang theo Phá Quân, sải bước rời đi.
Nửa tiếng sau.
Cầm thuốc trở về, Tô Trường Phong nhìn thấy Tống Thanh Ca đang ngồi ngẩn người trước cửa.
“Sao vậy? Thanh Ca, xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Thanh Ca cầm trong tay một tấm thiệp mời, nhìn về phía Tô Trường Phong: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi của bà nội em. Tống gia phái người tới thông báo cho em đến tham gia.”
Đôi mắt Tô Trường Phong chớp động: "Không phải bà ta đã đuổi em ra khỏi Tống gia rồi sao, vì sao còn muốn mời em tới?"
Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng: "Là bởi vì Khâu Thiên Hải.”
"Bà nội cũng mời Khâu Thiên Hải, muốn em qua đó tiếo ông ta.”
Chuyện Khâu Thiên Hải bị giết, bởi vì Bắc Thiên Vương phong tỏa tin tức, cho nên Tống gia cũng không biết. Cho nên lão phu nhân muốn mượn cơ hội đại thọ của mình, lôi kéo làm quen với Khâu Thiên Hải, để nhận được nhiều đơn làm ăn hơn.
Tô Trường Phong cười lạnh, "Khâu Thiên Hải, sợ là không đi được rồi.”
“Nhưng mà, thọ yến ngày mai, anh cùng đi với em.”
“Vừa hay, cũng sáu năm rồi anh không gặp người nhà Tống gia. Có rất nhiều chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với bọn họ!”
Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong.
Ánh mắt của hắn tràn đầy cương nghị và tự tin.
“Được, vậy thì tùy anh.”
“Haizz, xem ra, anh phải đi chuẩn bị quà mừng cho bà nội rồi." đôi mắt Tô Trường Phong loe lóe, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, giữa trưa.
Biệt thự Tống gia.
Giăng đèn kết hoa, một mảnh tưng bừng, khua chiên múa trống rộn ràng.
Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão phu nhân Tống gia, Tống gia mời rất nhiều khách quý, lúc này đều đã đến đông đủ
Nhưng duy chỉ thiếu chủ tịch tập đoàn Thiên Hải - Khâu Thiên Hải.
Lão phu nhân ngồi ở trong phòng khách, mặt mũi hồng hào, một đống người đang vây quanh bà ta nịnh hót.
Trước Tống gia, chỉ là một tiểu gia tộc không có chút danh tiếng gì, thậm chí ngay cả top bốn gia tộc ở Hàng Thành cũng không có cửa lọt vào.
Nhưng sau khi cướp tập đoàn Trường Ca, thực lực Tống gia tăng mạnh, trải qua mấy năm kinh doanh, đã tiến vào hàng ngũ top đầu gia tộc ở Hàng Thành.
“Bà nội, đây là trâm Long Phượng cháu trai mua cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải." Cháu trai Tống Khải của lão phu nhân dâng lễ vật.
“Bà nội, đây là vòng tay ngọc Hòa Điền cực phẩm cháu gái mua cho bà, chúc bà sống thọ hơn Nam Sơn." Cháu gái Tống Thanh Mạn cũng dâng lên lễ mừng thọ đã chuẩn bị sẵn.
"Mẹ, đây là Kim Ti Nam Mộc Long con trai chuẩn bị cho mẹ, do đỉnh cấp đại sư ở Đại Hạ chế tạo, vô giá, chúc mẹ vạn thọ vô cương!"
Các khách khứa ở hiện trường, theo đó cũng vỗ tay tán thưởng.
Hậu bối Tống gia thật sự là có hiếu, làm cho người ta hâm mộ.
Lão phu nhân vẻ mặt vui mừng, cười đến không ngậm miệng lại được.
Được được, đừng đứng nữa, mau tới ngồi đi.
Tống Thế Ân dẫn một trai một gái, lần lượt ngồi ở hai bên lão phu nhân.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, tiệc mừng thọ của mẹ chuẩn bị bắt đầu chứ?" Tống Thế Ân ở một bên nhắc nhở.
Bà lão trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ anh không thấy chủ tịch Khâu còn chưa tới sao?”
Tống Thế Ân ngượng ngùng cười: "Đúng đúng, nhưng con nghĩ Khâu tiên sinh sẽ đến ngay.”
Nhưng ngay lúc này.
Một âm thanh cười lạnh, từ cửa truyền đến.
“Hắn ta không tới được, mọi người không cần chờ.”
Xoẹt!
Ánh mắt mọi người, toàn bộ hướng về phía cửa.
Chỉ thấy, Tống Thanh Ca cùng Tô Trường Phong đang đi vào đại sảnh.
Người vừa nói chuyện, chính là Tô Trường Phong.
Trong sảnh mọi người nhìn thấy hai người này, tất cả đều chấn kinh.
“Tô Trường Phong?”
......
“Cậu...... Sao lại trở về?”
Tống Thanh Mạn nhìn thấy Tô Trường Phong, giống như là thấy quỷ.
Rõ ràng cô ta đã giả chữ của Tống Thanh Ca cảnh cáo hắn, bảo hắn trong vòng sáu năm không nên trở về Hàng Thành, hắn sao đã trở lại?
Tô Trường Phong đã trở lại, vậy chuyện bọn họ chiếm tập đoàn Trường Ca, không phải bại lộ rồi sao...
Mặc dù khiếp sợ nhưng mọi người Tống gia rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Hắn trở về thì có thể như thế nào đây, tập đoàn Trường Ca hiện tại đã biến thành tập đoàn Tống thị, đây là sự thật, ai cũng không thay đổi được.
Huống chi, với thực lực hiện tại của Tống gia, muốn đối phó hắn hẳn là rất dễ dàng.
“Tô Trường Phong, anh còn không biết xấu hổ mà trở về?”
“Trốn ở bên ngoài sáu năm, vợ con cũng không cần, làm đàn ông như anh cũng thật giỏi giang. Nếu tôi là anh, tôi sẽ đâm đầu chết quách đi cho rồi!”
Tống Khải cười lạnh châm chọc nói.
Nghe được lời của Tống Khải, khách khứa ở hiện trường cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Đây không phải là tên phế vật bị Triệu gia dọa chạy sao? Sao hắn lại trở về?”
Có thể là ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa.
Nghe nói năm đó hắn đắc tội Triệu gia đại thiếu, sợ tới mức trong đêm đó bỏ trốn, ngay cả động phòng cũng không kịp.
“Ha ha...... Thật là một tên phế vật.”
Tống Thế Ân nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt chớp động: "Tô Trường Phong, mấy năm nay cậu trốn đi đâu vậy, chúng tôi phái mấy nhóm người đi tìm cậu cũng không tìm được.”
"Cậu trốn cũng thật xa đó, mà tôi nói này, chi bằng cậu đào một cái hang trốn vào đó đi, chạy xa như thế làm gì?”
Mỗi câu mỗi từ đều là châm chọc không chút khách sáo.
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Tôi chỉ đi đến biên giới phía Bắc làm lính, không có thời gian trở về.”
"Đi lính?"
“Thì ra là giải ngũ trở về." Tống Thế Ân cùng những người Tống gia khác liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi trong lòng có chút lo lắng kia, cũng theo đó tan thành mây khói.
Với thực lực hiện nay của Tống gia, đối phó với một quân sĩ xuất ngũ như hắn còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
“Đến đây, nói cho mọi người biết, anh ở Bắc cảnh làm đến chức vụ gì?”
“Là binh lính cho heo ăn, hay là binh lính nấu cơm?”
Tống Khải châm chọc, chọc cho tất cả mọi người đều cười ha ha.