"Thật xin lỗi... Tôi không đem theo tiền... Cậu có thể tốt bụng để chúng tôi ở lại thêm một lúc không..."
Tôn Hạo lập tức nổi giận.
Phanh.
Hắn đoạt lấy chén nước và thuốc men trong tay Tưởng Lệ rồi ném xuống đất. Nứớc lập tức văng đầy mặt đất, thuốc rơi vào trong nước, đều bị thấm ướt.
Đây là thuốc của Tống Thế Minh, hơn nữa là thuốc nhập khẩu rất đắt, cho nên Tưởng Lệ lập tức sốt ruột.
"Cậu làm gì... Cậu làm sao vậy hả, cậu đền thuốc cho tôi, cậu phải đền!" Tưởng Lệ giữ chặt Tôn Hạo mà sốt ruột nói.
Tôn Hạo là ai, mặc dù chỉ là một đội trưởng bảo vệ nho nhỏ, nhưng ở bệnh viện không có mấy ai dám động vào hắn. Bởi vì anh rể hắn là Phó viện trưởng bệnh viện —— Bác sĩ mổ chính cho Tống Thế Minh, Tần Tư Minh.
"Mẹ mày!"
Ầm!
Tôn Hạo giơ chân lên đá thẳng một cái vào bụng Tưởng Lệ, làm bà ngã xuống đất.
Tưởng Lệ chỉ cảm thấy phần bụng đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất, toàn thân chảy mồ hôi ướt đẫm.
"Móa nó, dám lừa bịp ông mày? Mày không mở to hai mắt nhìn xem ông mày là ai!" Tôn Hạo chỉ vào Tưởng Lệ ngã trên mặt đất, ra oai mà nói.
Đúng lúc này, Tống Thanh Ca trở về.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy!" Nhìn thấy Tưởng Lệ ngã trên đất, cô cuống quít chạy tới.
Tôn Hạo hung ác nói: "Đuổi hết cả nhà bọn họ ra ngoài cho tôi!"
Nói xong, mấy bảo vệ phía sau hắn bắt đầu hành động.
Có người đẩy giường bệnh của Tống Thế Minh ra ngoài, có người ôm lấy Tô Tô chuẩn bị ném ra hành lang, có người lôi kéo Tống Thanh Ca và Tưởng Lệ...
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, Tô Trường Phong đến.
Nhìn thấy Tô Trường Phong, Tưởng Lệ tránh thoát bảo vệ, nước mắt nước mũi tèm lem mà nói lại chuyện vừa rồi cho hắn.