Nói xong, cậu ta vung tay lên với quân sĩ ở sau lưng.
"Ra tay!"
Vèo vèo!
Các Xích Long Quân hành động. Sau đó chỉ nghe hiện trường vang lên một mảnh quỷ khóc sói gào...
Trong nửa phút ngắn ngủi, tất cả mọi người bị đánh gãy tứ chi.
Sau đó Xích Long Quân chia thành ba nhóm người, bắt đầu chấp hành sắp xếp vừa rồi của Tiêu Vũ Long. Lý Thanh Thanh bị đánh nát xương cốt cả người rồi bị mang đến biệt thự Lý gia...
Ầm ầm.
Một lát sau, ba cái máy ủi đất cỡ lớn chạy tới, chúng là Tiêu Vũ Long bảo thủ hạ cho lấy ra từ Chiến Bộ Hàng Thành.
Bên ngoài, Tiêu Vũ Long ra dấu ủi sập hết: "Đẩy!"
Oanh!
Ba chiếc máy cùng gầm lên, rất nhanh đã san bằng quyền quán Hắc Sa này thành bình địa...
Bệnh viện số 02 Hàng Thành, trong phòng bệnh, Tống Thế Minh đã phẫu thuật xong đang mê man nằm trên giường bệnh. Tưởng Lệ và Tống Thanh Ca lẳng lặng ngồi bên giường.
Tô Tô nằm ngủ trong ngực Tống Thanh Ca.
Con bé thật đáng thương, hôm nay bị ba con chó dữ dọa khiếp đảm, lúc ngủ còn nói mớ: "Đừng cắn Tô Tô... Đừng cắn... Đau..."
Tưởng Lệ nhìn Tô Tô rồi lại nhìn Tống Thế Minh, thở dài.
"Thanh Ca, rốt cuộc những người bắt cóc chúng ta là ai? Có phải là Lý gia phái tới không?" Tưởng Lệ đã đoán ra mấy phần.
Tống Thanh Ca trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu. Cô biết mình muốn giấu diếm cũng không được.
"Đúng thế. Chuyện lần này là con liên lụy mọi người."
Trên mặt Tưởng Lệ đầy vẻ u sầu, bà nói: "Thanh Ca, gia đình chúng ta làm sao đấu với Lý gia người ta được? Chờ cha con tỉnh lại thì mẹ sẽ đến cổng biệt thự Lý gia quỳ xuống, cầu xin Lý gia bỏ qua cho chúng ta."
Vừa rồi bà và Tống Thanh Ca đã sớm rời khỏi quyền quán, cho nên cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Nếu như bà có ở hiện trường, nhìn thấy sức mạnh của Tô Trường Phong thì chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Trong lòng Tống Thanh Ca rất khó chịu, nói với Tưởng Lệ: "Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng chuyện này, con và Trường Phong sẽ xử lý."
Tưởng Lệ thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa. Bà biết dù mình thật sự đến biệt thự Lý gia quỳ xuống cầu xin bọn họ, Lý gia cũng sẽ không tha cho gia đình họ.