"Đừng nhúc nhích." Trong giọng nói của Tô Trường Phong lộ ra chút uy nghiêm.
Sau đó một luồng chân khí hùng hậu chậm rãi chảy vào cổ chân Tống Thanh Ca từ bàn tay của hắn.
Tống Thanh Ca chỉ cảm thấy cổ chân liên tục đau đớn vừa rồi đột nhiên trở nên rất thoải mái, cả người cũng nhẹ nhõm hẳn đi.
Chừng hai phút sau, mắt cá chân sưng lên to đùng hoàn toàn hết sưng, chân của cô cũng không đau như trước.
Nhưng Tô Trường Phong không cho cô cơ hội tự đi lại, mà trực tiếp bế cô lên.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Khuôn mặt Tống Thanh Ca đỏ lên, tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng đã rất lâu chưa có hành vi thân mật như thế.
Hơn nữa đêm nay cô có hiểu lầm Tô Trường Phong, cô lạnh mặt mà nói: "Ai cho anh bế, bỏ tôi xuống!"
Tô Trường Phong lại không nghe cô: "Tức giận gì cũng trở về rồi hãy nói. Có một số việc không giống như em đã nghĩ. Chẳng lẽ trong lòng em, anh không đáng tin bằng Đường Giai Ny hay sao?"
Tống Thanh Ca trầm mặc, không nói nữa.
Sau đó Tô Trường Phong bế Tống Thanh Ca đi nhanh rời đi...
Nhưng hắn không dẫn Tống Thanh Ca quay về nhà cũ Tô gia, mà là về tới công ty Trường Ca.
Bởi vì giờ quá trễ, hắn gởi tin nhắn với Tương Lệ bảo hôm nay tăng ca không trở về, sau đó bế Tống Thanh Ca đi tới văn phòng.
Lúc này người của công ty đã tan việc, cả công ty trừ Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca ra thì không còn người khác.
Nhẹ nhàng đặt Tống Thanh Ca lên ghế sa lon, Tô Trường Phong rót ly nước cho cô rồi dịu dàng nói: "Anh đi ra ngoài một chút, mua cho em chút và thức ăn."
Nói xong thì hắn nhấc chân lên muốn đi.
"... Từ từ!" Tống Thanh Ca gọi hắn lại.
"Làm sao vậy?" Tô Trường Phong nhìn cô.
Khuôn mặt Tống Thanh Ca hơi đỏ lên, cắn răng, ấp úng nói: "Tôi... Tôi một mình hơi sợ."
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong dở khóc dở cười.
"Ban ngày không phải em là nữ cường nhân sao, sao buổi tối còn sợ ở một mình?"