Loại công ty giống như Thiên Hành còn chẳng bằng cái rắm trước mặt tập đoàn Bắc Cảnh. Tô Trường Phong bảo Mặc Ảnh thu mua Thiên Hành dễ như trở bàn tay, căn bản không phải việc khó gì.
Đường Giai Ny nhìn thấy trong mắt Tô Trường Phong lộ ra khinh thường, cả giận nói: "Thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Anh thật sự có bản lĩnh động vào Thiên Hành? Dù sao đánh chết tôi cũng không tin!"
Tô Trường Phong không sao cả mà cười cười, nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, giờ em còn muốn ăn cơm không?"
Tống Thanh Ca lắc đầu: "Không muốn ăn, em về công ty với anh."
Sau đó cô đi đến trước mặt Đường Giai Ny, nói với cô ta: "Giai Ny, tớ biết cậu là vì tớ, Nhưng chuyện lựa chọn một nửa còn lại là của tớ, xin cậu lý giải. Sau này đừng hao tâm tổn trí cho tớ nữa."
Nói xong, cô lôi kéo Tô Trường Phong, quay người rời đi.
Đường Giai Ny đứng trong phòng, tức đến dậm chân.
"Thật là lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú, tức chết tôi rồi."
Mục Hàn bên cạnh bị Tô Trường Phong thu mua công ty, lúc này tinh thần đã sụp đổ. Anh ta nhìn Đường Giai Ny, đáy mắt bắn ra hai tia lạnh lẽo, kêu to phóng về hướng cô ta: "Đều là tại cô, đều là tại cô! Nếu không phải cô thì công ty của tôi không bị người ta thu mua! Cô đền cho tôi, đền cho tôi! !"
Đối mặt Mục Hàn như bị điên, Đường Giai Ny bị dọa vội chạy ra ngoài, đồng thời trong lòng quá uất ức...
Bà đây làm gì sai, hôm nay làm gì cũng bị trách! !
Mấy ngày kế tiếp, công việc và sinh hoạt đều gió êm sóng lặng.
Tống Thanh Ca gọi mấy cú điện thoại cho Đường Giai Ny, an ủi cô ta mấy lần, giúp trái tim “Bị thương” của cô ta khôi phục một chút.
Thật ra Tống Thanh Ca cũng không trách Đường Giai Này, dù sao cô ta cũng muốn tốt cho mình, nhưng cách thức không được đúng đắn.
Nhưng công ty Trường Ca nhìn như sóng yên gió lặng, nhưng thật ra là nổi lên sóng ngầm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mặc dù gần đây lão phu nhân và Tống Thanh Mạn không giở trò, nhưng cũng không có nghĩa là họ thành thật.
Tống Thanh Mạn đang ủ mưu chuẩn bị tung chiêu.
Cô ta đến công ty Trường Ca vốn có mục đích. Mục đích rất đơn giản, đó là lật ngã Trường Ca giống như lão phu nhân, để công ty nhà mình được lợi từ đó.
Nhưng bởi vì thời gian trước Tống Thanh Ca tăng cường hoàn thiện chế độ công ty, trong thời gian ngắn Tống Thanh Mạn còn chưa tìm thấy cách ra tay. Cho nên Tống Thanh Mạn vẫn luôn tính toán, làm sao mới có thể làm công ty Trường Ca gặp tổn thất lớn hơn.
Lúc sắp tan việc, Tống Thanh Mạn nhận cuộc gọi từ vị hôn phu Vưu Hạo Trạch. Vưu Hạo Trạch hẹn cô ta đi ra ăn cơm, lúc tan ca, anh ta lái chiếc BMWa X5 vừa mua đi đón cô ta trong ánh mắt hâm mộ bao người bên đường.
Trong nhà ăn, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, nhưng sắc mặt Vưu Hạo Trạch không quá tốt.
"Hạo Trạch, anh làm sao vậy? Có tâm sự phải không?" Tống Thanh Mạn quan tâm mà khẽ vỗ về mặt anh ta.
Sắc mặt Vưu Hạo Trạch lạnh lẽo, hừ một tiếng: "Còn không phải vì con khốn mới tới kia sao."
Tống Thanh Mạn sững sờ: "Ý anh có phải là... giám đốc mới tới chi nhánh Kinh Đằng Hàng Thành của công ty anh?"
Vưu Hạo Trạch lạnh lùng nói: "Trừ nó ra thì còn có thể là ai. Lúc đầu anh còn tưởng rằng tổng bộ nâng đỡ anh, để anh làm giám đốc. Nhưng ai biết lại phái con đàn bà đó tới đè đầu anh. Sau khi nó đến thì thu gần hết quyền lực trong tay anh lại, hiện tại ông đây còn không có quyền ký tên thanh lý!"
Ký tên thanh lý thật sự là một quyền lực rất béo bỡ, trước kia Vưu Hạo Trạch phụ trách ký tên xét duyệt các loại phí tổn, một năm chí ít có thể giếm được hai triệu.
Nhưng bây giờ Đường Giai Ny xuất hiện đã cắt mất đường tiền tài của anh ta, sao anh ta có thể không sinh hận.
Hơn nữa tính cách Đường Giai Ny cứng rắn, lại thu lại một ít quyền lực khác của anh ta, hiện tại Vưu Hạo Trạch như bị truất hết quyền trong công ty.
"Con đàn bà thúi này, ông đây nhất định phải tìm cơ hội chơi chết nó!" Vưu Hạo Trạch nâng ly rượu lên, nốc hết rượu đỏ trong ly.
Đôi mắt Tống Thanh Mạn lấp lóe, "Hạo Trạch, con nhỏ này thật đáng hận. Em đồng ý ý tưởng của anh, có cơ hội thì nhất định phải làm nó muốn sống không được, muốn chết không xong."