Tống Thanh Ca im lặng: "Bà nội, hiện tại công ty Trường Ca có quản lý nhân sự, người ta làm rất tốt, năng lực cũng rất mạnh, cháu không có lý do đuổi người ta đi. Hơn nữa, trừ bà ra thì những người khác trong Tống Gia không có khả năng tiến vào Trường Ca, càng không khả năng đảm nhiệm vị trí quản lý nhân sự Trường Ca."
Về điểm này, thái độ của Tống Thanh Ca rất kiên quyết. Trưởng phòng nhân sự là cương vị rất quan trọng, liên quan đến quản lý người tài của công ty, tất nhiên không thể xem thường.
Tống Thanh Mạn nhìn về phía Tống Thanh Ca, hừ lạnh một tiếng: "Tống Thanh Ca, đừng nc chuyện chắc ăn như vậy. Nói không chừng lát nữa cô sẽ đồng ý."
Tống Thanh Ca lắc đầu: "Không có khả năng!"
Tống Thanh Mạn cười lạnh, đưa mắt ra hiệu với lão phu nhân một cái.
Lão phu nhân ngầm hiểu, bỗng che ngực: "Tống Thanh Ca, tim tôi đau quá... đứa cháu bất hiếu này, cô muốn tôi tức chết đúng không."
Nói xong, bà ta che ngực, vừa giả vờ như rất đau đớn vừa khóc lớn quậy lên: "Cô chờ đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho cha cô!"
Sau đó bà ta liên tục gọi điện thoại cho Tống Thế Minh.
Sau mười mấy phút, Tống Thế Minh vô cùng lo lắng mà chạy tới.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Tống Thế Minh đi vào văn phòng, gấp giọng nói.
Lão phu nhân chỉ vào Tống Thanh Ca, che ngực, ra vẻ đau khổ: "Thằng hai, anh xem con gái tốt của anh muốn tôi tức chết... Nó cố ý chọc tôi gận đau tim, đau quá..."
Tống Thế Minh nhìn về phía Tống Thanh Ca, trong lòng rất mâu thuẫn: "Thanh Ca à, bà con bảo con làm gì? Nếu không phải chuyện lớn gì thì con cứ đồng ý đi được không?"
Tống Thanh Ca uất ức nói: "Cha, bà nội muốn Tống Thanh Mạn vào Trường Ca luôn, còn muốn cô ta làm trưởng phòng nhân sự, chẳng lẽ con cũng phải đồng ý sao?"
Nói xong, cô nói với lão phu nhân: "Bà nội, bà đừng quên trước đó bà đã hứa chỉ là cổ đông của Trường Ca, không nhúng tay vào việc kinh doanh của công ty. Mới mấy ngày thôi mà bà quên rồi sao?"
Lão phu nhân che ngực, "Đau khổ" nói: "Bà già này đâu có nhúng tay chuyện kinh doanh, chỉ muốn Thanh Mạn tiến đến giúp cô một chút, sao lại không được? Tim tôi đau quá, đau quá... Tôi sắp không xong rồi, không thở nổi..."
Tống Thế Minh hoảng: "Mẹ, mẹ thế nào, mẹ không sao chứ? Không sao chứ? Thanh Ca, mau hứa với bà con đi, cha xin con!"
Tống Thế Minh sợ lão phu nhân thật sự xảy ra vấn đề gì, nếu có chuyện thì ông biết mình nhất định sẽ hối hận không kịp.
Tống Thanh Ca thở dài một cái.
Thôi! Tạm thời chấp nhận đi, dù sao hiện tại chế độ của công ty đã rất hoàn thiện, chắc sẽ không có sơ suất lớn gì nữa đâu. Cùng lắm thì về sau tìm cơ hội đuổi cô ta ra ngoài là được.
"Được, con hứa! Nhưng Tống Thanh Mạn nhất định không được can thiệp vào chuyện làm ăn của công ty."
Nghe Tống Thanh Ca nói thế, đáy mắt Tống Thanh Mạn xẹt qua một tia mừng thầm. Lão phu nhân ban đầu còn che ngực hô đau, trong nháy mắt như chả có bệnh hoạn gì.
"Cô thật sự đồng ý?" Lão phu nhân truy vấn.
Tống Thanh Ca gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cô ta nhất định phải chấp nhận điều kiện của tôi."
Tròng mắt Tống Thanh Mạn đảo lòng vòng, "Biết rồi, sao tôi lại can thiệp vào chuyện làm ăn của công ty các người, cô nghĩ tôi quá xấu rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!