Từ lần trước lão phu nhân Tống Gia bị tức trúng gió thì sinh hoạt thường ngày của bà ta không thể tách rời khỏi chuyên gia chăm sóc, tình trạng sức khoẻ bây giờ thật sự không bằng trước kia.
Tống Thanh Ca nói: "Mấy ngày nay chúng tôi có việc đi Kim Thành. Bà nội tìm chúng tôi có chuyện gì không?"
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Bà nội nói, bây giờ bà muốn gặp các người, trong nửa giờ nếu các người không xuất hiện trước mặt bà thì về sau cắt đứt tất cả quan hệ với nhà các người."
Nói xong, cô ta không cho Tống Thanh Ca cơ hội nói chuyện, chỉ trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Thanh Ca tức đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể đi phòng ngủ mà gọi Tưởng Lệ và Tống Thế Minh đã lim dim dậy, sau đó chuyển lời của Tống Thanh Mạn lại cho bọn họ.
Nghe xong, Tưởng Lệ tức giận bất bình mà nói: "Có bao giờ mẹ coi chúng ta như người một nhà? Muốn cắt đứt quan hệ thì cắt đi!"
Tống Thế Minh thở dài: "Chắc mẹ tìm chúng ta là có chuyện quan trọng. Chúng ta mau tới đi, hiện tại sức khoẻ của mẹ không tốt, chúng ta đừng chọc mẹ tức giận."
Mặc dù trong lòng Tưởng Lệ rất không thoải mái, nhưng cũng không đối nghịch với Tống Thế Minh. Bà lý giải Tống Thế Minh giống như Tống Thế Minh lý giải bà.
Kết quả là gia đình bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tống Gia.
Khi bọn họ đến, lão phu nhân đang ngồi trên ghế uống tổ yến. Gia đình Tống Thế Ân thì ngồi hai bên.
Trong phòng khách không chuẩn bị chỗ ngồi cho gia đình Tống Thế Minh, cho nên bọn họ chỉ có thể đứng ở đó.
"Mẹ, mẹ tìm tụi con à?" Tống Thế Minh dịu dàng nói.
Lão phu nhân cũng không để ý gì tới hắn, tiếp tục ăn tổ yến.
Mai đến mười phút sau bà ta mới ăn xong, sau đó lau miệng, chanh chua mà nói: "Các người không hiểu chút lễ nghĩa nào sao? Lâu như vậy không đến thăm tôi, thật vất vả mới đến lại đi tay không."
Gia đình Tống Thế Minh đều cảm thấy câm nín. Lúc trước lão phu nhân nằm viện, không phải nhà bọn họ không đi thăm bà ta, nhưng còn chưa vào phòng bệnh đã bị bà ta đuổi ra ngoài. Sau đó Tống Thế Minh lại đến thăm lão phu nhân mấy lần, nhưng đều bị đuổi ra ngoài.
Hiện tại lại là lỗi của bọn họ.
Nhưng Tống Thế Minh chỉ cười cười: "Mẹ, lần này tới vội vàng nên không mang gì cho mẹ. Ngày mai con sẽ đưa thuốc bổ tới cho mẹ, mẹ thấy có được không?"
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Thế Minh, biết vì sao tôi gọi cả nhà anh tới không?"
Tống Thế Minh lắc đầu: "Không biết, mẹ, rốt cục có chuyện gì vậy?"
Lão phu nhân lườm ông một cái: "Anh thật là một thằng vong ơn. Mấy ngày nữa chính là ngày giỗ tròn mười năm của cha anh, vậy mà anh cũng quên?"
Toàn thân Tống Thế Minh chấn động, lão phu nhân nói không sai, một tuần nữa thật sự chính là ngày giỗ tròn mười năm của lão gia Tống Gia.
"Mẹ, con không ngày giỗ cha, con nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng."
Sắc mặt Tống Thế Minh suy sụp.
Lúc trước khi cụ nhà qua đời đã lôi kéo tay ông, dặn dò ông nhất định phải thay mình chiếu cố lão phu nhân, còn nói mình thật xin lỗi lão phu nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông không khỏi hiện lên một tia hổ thẹn không giải thích được.
"Mẹ, là con làm không tốt, mẹ đừng nóng giận. Sau đó con nhất định sẽ hiếu kính mẹ." Tống Thế Minh cúi đầu nói.
Tống Thế Ân đứng bên cạnh chanh chua hừ một tiếng: "Thằng hai, mấy lời này đừng chỉ nói ngoài miệng thôi. Nếu chú thật sự muốn mẹ vui thì không bằng thỏa mãn một nguyện vọng của mẹ đi."
Tống Thế Minh gật gật đầu: "Được, vậy không biết bây giờ mẹ có nguyện vọng gì, chỉ cần con làm được thì nhất định sẽ làm."
"Thật sao?" Ánh mắt lão phu nhân lập tức tỉnh táo lên hẳn: "Vậy thì tốt, nếu anh đã nói như vậy, vậy tôi nói cho anh biết. Nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của tôi chính là —— nhập cổ phần vào công ty Trường Ca, trở thành đại cổ đông của Trường Ca."