Tô Trường Phong nhìn về phía Cung Đằng và đám người: "Đều chuẩn bị xong rồi?"
Cung Đằng cung kính nói: "Đều đã xong. Nghi thức khai mạc quân diễn sắp sửa tiến hành, đợi lát nữa mời chiến thần phát biểu."
Tô Trường Phong gật gật đầu: "Được, lấy chiến bào của tôi tới."
"Tuân lệnh!"
Cung Đằng phất phất tay về sau lưng, một quân sĩ nâng một bộ quân trang trang trọng bằng hai tay, bước nhanh tới.
"Xin chiến thần thay quần áo!"
Bộ quân trang này chính là chiến bào của Tô Trường Phong.
Ống tay áo của chiến bào có thêu Kim Long!
Tô Trường Phong thay chiến bào xong thì như biến thành người khác, uy phong lẫm liệt, giơ tay nhấc chân tựa như Đế Hoàng, bất tri bất giác, khí thế trên người hắn đã dâng lên tới cực hạn...
"Cung Đằng, bắt đầu đi." Tô Trường Phong nói với Cung Đằng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Tuân lệnh!"
Cung Đằng cầm lấy bộ đàm, phát ra mệnh lệnh: "Bắt đầu!"
Khu chờ đợi của người nhà, lúc này mấy trăm chỗ ngồi đã không còn trống.
Đồng thời, khu vực rộng lớn phía trước khu vục này đã sớm bị vô số đội hình bao vây, có chừng mười vạn người. Mười vạn quân sĩ sẽ tham gia lần quân diễn này của Chiến Vực đông bộ.
Lúc này bọn họ đang chờ đợi kiểm duyệt.
"Này, các anh có nghe nói lát nữa Thương Long chiến thần sẽ kiểm duyệt đội ngũ, còn phát biểu với các quân sĩ không?"
"Thật sao? Thương Long chiến thần thật sự sẽ tới sao?"
"Đương nhiên, con trai tôi chính miệng nói với tôi, lần này thật sự có phúc ba đời mới được tận mắt nhìn đến Thương Long chiến thần."
Mấy nam nam nữ nữ bên cạnh Tưởng Lệ đang nói chuyện phiếm.
Lúc này, một người phụ nữ trong đó nhìn về phía Tưởng Lệ, cười nói: "Chị gái, chị được ai dẫn vào vậy?"
Tưởng Lệ ngượng ngùng cười cười: "Là con rể tôi."
Bà ta gật gật đầu, kiêu ngạo nhìn Tưởng Lệ: "Con trai tôi là một tiểu đội trưởng của Chiến Đội Thiên Ưng, nó mới hai mươi sáu tuổi, sau này sẽ có tiền đồ xán lạn. Tôi thật kiêu ngạo vì con mình."
Nói xong, bà ta lại hỏi: "Chị gái, con rể chị làm gì ở căn cứ? Hôm nay cậu ta cũng được Thương Long chiến thần kiểm duyệt đúng không?"
Trong lòng Tưởng Lệ có chút xấu hổ, cười ngượng ngùng một tiếng: "Con rể tôi... Đã giải ngũ. Chắc nó không có tư cách được Thương Long chiến thần kiểm duyệt đâu."
Bà ta nghe Tưởng Lệ trả lời thì cười cười, an ủi: "Chị à, không sao. Mặc dù con rể chị giải ngũ, nhưng trước kia cũng từng góp sức vì quốc gia, cũng đáng được nhà chị lấy làm tự hào."
Tưởng Lệ ngượng ngập gật đầu cười, không nói thêm cái gì.
Tống Thế Minh ngồi bên cạnh nghi ngờ nói: "Trường Phong đi đâu rồi? Sao còn chưa trở lại? Thanh Ca, con có muốn gọi điện thoại cho nó không."
Tống Thanh Ca lấy điện thoại ra, chuyển đến số của Tô Trường Phong, nhưng điện thoại lại không ai nghe.