Tưởng Ôn Võ nói xong thì nhìn sang Tô Trường Phong, sau khi do dự hồi lâu, rốt cục ông ta cũng nhịn không được: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu có thân phận gì?"
Đôi mắt Tô Trường Phong lấp lóe, cười cười: "Tôi có thể có thân phận gì, chẳng qua là một quân sĩ bình thường đã giải ngũ của Bắc Cảnh thôi."
"Vậy vì sao chỉ huy sứ gọi anh là..." Tưởng Quân Lâm nóng lòng muốn biết chân tướng.
Đôi mắt Tô Trường Phong lóe lên một cái, lạnh nhạt cười cười: "Tôi và chỉ huy sứ đã từng quen biết khi đi lính ở Bắc Cảnh. Tôi lớn hơn anh ta, anh ta lại coi trọng tình cảm, cho nên thuận miệng gọi tôi như vậy."
Tưởng Quân Lâm và Tưởng Ôn Võ liếc nhau một cái, thái độ cung kính đối với Tô Trường Phong không khỏi phát sinh thay đổi vi diệu.
Thì ra chỉ là từng quen biết ở Bắc Cảnh, xem ra là mình suy nghĩ nhiều, còn nghĩ quan hệ giữa bọn họ sâu sắc lắm.
Đôi mắt Tưởng Ôn Võ lấp lóe, "Cho nên, là cậu muốn mượn danh mà gọi chỉ huy sứ qua, đúng không?"
Tô Trường Phong cười lạnh trong lòng: "Tùy ông nghĩ sao cũng được."
Nhìn thấy Tô Trường Phong "Ngầm thừa nhận", cha con Tưởng Ôn Võ triệt để không coi Tô Trường Phong ra gì.
"Tô Trường Phong, cậu có biết mình đã làm gì không? Cho dù lần này Chỉ huy sứ tới gặp cậu thì sau này cũng không có khả năng để ý đến cậu nữa."
Tưởng Ôn Võ đã nhận định trong lòng, sở dĩ Cung Đằng nể mặt Tô Trường Phong mà tới, chỉ vì họ đã từng là đồng chí nên đến ứng phó một chút thôi. Chút giao tình giữa bọn họ đã hoàn toàn bị Tô Trường Phong hao hết sạch trong hôm nay. Về sau họ sẽ không còn qua lại gì.
Tô Trường Phong lạnh nhạt cười lạnh một tiếng, lười giải thích với ông ta.
Hỏi xong câu này, Tưởng Ôn Võ không để ý đến Tô Trường Phong nữa.
Ông ta nhìn về phía Tưởng Lệ, sắc mặt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo: "Tưởng Lệ, anh không nghĩ tới lần này gia đình các người tới lại đem đến nhiều phiền phức cho mọi người như vậy. Nếu sớm biết vậy thì anh sẽ không xin cha mẹ cho em cơ hội trở về."
"Em có biết vì gia đình các người mà Tưởng gia đã mất đi đối tác quạn trọng là quản lý trưởng, không cách nào tính toán được tổn thất tạo thành cho Tưởng gia."
Tưởng Ôn Võ nói xong thì Đổng Oánh đã không kịp chờ đợi mà nói: "Anh cả nói rất đúng. Cho nên về sau người nhà các người đừng tới Tưởng gia nữa, nghe thấy không? Tưởng gia không chào đón các người!"
Tưởng Quân Hạo cũng lạnh mặt, chỉ vào Tô Trường Phong mà quát: "Về sau còn dám để tôi gặp được anh thì gặp một lần đánh một lần!"
Vợ chồng Tưởng Nam đứng ở bên cạnh, mặc dù không ném đá xuống giếng, nhưng cũng không mở miệng nói giúp gia đình Tưởng Lệ.
Ngược lại Lâm Mộng Kỳ muốn lên tiếng lại bị Lâm Diệu Tiên ngăn cản.
Tưởng Lệ sớm đã thất vọng đối với Tưởng gia, mặt không cảm xúc mà nhìn về phía đám người này: "Các người nói đúng, Tưởng gia không phải nơi tôi nên trở về. Thật xin lỗi, thêm phiền phức cho các người. Về sau tôi sẽ không trở về nữa, chúng ta đi thôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!