Thẩm Hiểu Ngọc nghe thấy Tô Trường Phong tố cáo mình ngay trước mặt chỉ huy sứ thì trong lòng hết sức khó chịu.
Tính tình bà ta vốn nóng nảy, lập tức đi lên: "Thằng nhà quê, mày đánh rắm! Tao nói xấu bà ta hồi nào? Bà ta đã thừa nhận là mình trộm trâm cài ngực của tao! Vừa rồi nhiều người ở đây đều nghe thấy!"
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Mẹ vợ của tôi thừa nhận, nhưng bà bị các người ép. Nếu bà không thừa nhận thì Tưởng gia và các người sẽ bỏ qua cho nhà chúng tôi sao?"
Thẩm Hiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Tao mặc kệ, dù sao cũng là bà ta trộm, các người lại kiếm chuyện, vừa rồi có phải tao đã quá tốt với tụi mày hay không?"
"Được, không phải các người không biết điều à? Được thôi, đợi chút nữa tao sẽ cho người nhốt bà ta vào tù! Cái trâm ngực đó của tao giá trị mấy chục vạn. Bà ta trộm đồ của tao thì ngồi tù mười năm tám năm cũng đâu có gì đúng không?"
"Ha ha, một đám nhà quê, còn muốn đấu với tao? Tùi mày xứng sao?"
Thẩm Hiểu Ngọc nổi giận, cũng mặc kệ ai đang ở đây, chỉ muốn chửi cho sướng miệng.
Nhưng lúc này trong lòng Hà Trùng lại dâng lên một dự cảm không tốt, ông ta vội ngăn cản Thẩm Hiểu Ngọc: "Chỉ huy sứ ở đây mà nói lung tung cái gì vậy!"
Đáng tiếc đã muộn, chỉ thấy Cung Đằng cười lạnh một tiếng.
"Miệng lưỡi của bà cũng thật lớn."
"Chỉ là vợ của quản lý trưởng Thương Hội Kim Thành mà dám uy hiếp dân chúng như vậy? Bà thật vô pháp vô thiên! Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi còn không tin trong khu vực tôi quản lý lại có người ngông cuồng như vậy!"
Lúc này Cung Đằng giận dữ làm cả đám người sợ đến run lẩy bẩy.
Nhưng Thẩm Hiểu Ngọc cũng quá ngang ngược, cho dù trong lòng cũng sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Tôi không uy hiếp bà ta, chính là bà ta trộm trâm ngực của tôi!"
Hai mắt Cung Đằng tóe lửa, "Được, vậy để tôi tâm phục khẩu phục! Người đâu, lấy camera giám sát trong phòng ăn ra đây!"
Lúc này Hà Trùng kêu to không tốt trong lòng, đáng tiếc muốn ngăn cản đã không kịp.
Trong phòng ăn Tưởng gia thật sự có camera, thật ra trước đó bọn họ muốn điều tra rõ chuyện này rất dễ dàng, nhưng họ không làm như thế, bởi vì sẽ đắc tội Hà Trùng.
Chẳng qua bây giờ không phải do bọn họ quyết định. Rất nhanh, video theo dõi đã bị điều ra, cũng được phát ra trước mặt mọi người.
Rất dễ nhìn ra trong video HD, trâm ngực của Thẩm Hiểu Ngọc là tự rơi xuống, không có liên quan gì đến Tưởng Lệ.
Lần này, Thẩm Hiểu Ngọc không còn lời nào để nói.
"Không... Không phải như vậy, nhất định là các người làm giả video!" Bà ta vẫn không chịu cúi đầu nhận sai.
Cung Đằng phất phất tay: "Người đâu, nhốt bà ta vào ngục giam chiến bộ, chờ xử trí!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!