Nếu không phải Cung Đằng còn ở đây thì Tưởng Quân Lâm nhất định đã ra tay đánh hắn.
Nhưng đối với Cung Đằng mà nói, Tô Trường Phong làm như thế không chỉ không làm ông tức giận, ngược lại còn cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Nói đùa cái gì, bộ ai cũng có cơ hội được nhìn thấy Thương Long chiến thần ăn cơm sao?
Trước kia ở Bắc Cảnh, đồ ăn của Tô Trường Phong đều do vệ đội chuyên phụ trách. Phải biết rằng, nếu lúc Tô Trường Phong đi ăn cơm mà bị những thế lực thù địch nước ngoài hạ độc thì tuyệt đối là trí mạng.
"Tô Trường Phong, mày bị điếc à! Mau đứng lên!" Tưởng Quân Lâm lạnh mặt, hạ giọng thúc giục.
Nhưng đúng lúc này….
Xoát!
Cung Đằng nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy khí thế.
"Cậu đang uy hiếp ngài ấy?"
Cha con Tưởng gia lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa...
"Tình huống gì thế này?" Cha con Tưởng gia rung động trong lòng: "Chẳng lẽ chỉ huy sứ và Tô Trường Phong có quan hệ không tầm thường?"
Chờ tận năm phút sau Tô Trường Phong mới ăn xong, lau lau miệng rồi đứng lên.
Cung Đằng vội nghênh đón, sau đó khom người cúi đầu!
"Cung Đằng bái kiến đại ca!"
Một tiếng đại ca này đủ để cha con Tưởng gia như bị sét đánh, triệt để kinh sợ!
Bởi vì nơi này khó giữ bí mật, Cung Đằng cũng không muốn để lộ thân phận thật của Tô Trường Phong. Cho nên ông cũng không gọi Tô Trường Phong là Thương Long chiến thần.
Nhưng dù vậy cũng đủ để làm cha con Tưởng gia rung động.
Hai người không cách nào tin mà mở to hai mắt, thật lâu sau đó cũng không tỉnh táo lại nổi.
Đường đường là chỉ huy sứ của Chiến Vực đông bộ mà lại gọi Tô Trường Phong là đại ca?
Nghĩ đến vừa rồi Tưởng gia đối đãi với Tô Trường Phong như thế nào, lúc này trên trán cha con Tưởng gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sau lưng cũng ướt đẫm.
Tô Trường Phong nhìn về phía Cung Đằng, đôi mắt chớp động, cười cười: "Sao anh tìm được đến đây? Gấp chờ không nổi như vậy sao? Chuyện tôi đã hứa thì sẽ làm được."
Hắn không có nói rõ là chuyện gì, nhưng tất nhiên Cung Đằng biết được.
Cung Đằng cười hì hì rồi nói: "Tôi chỉ muốn gặp đại ca sớm một chút thôi. Mặt khác, thuận tiện đến chúc thọ cho lão phu nhân."
Cha con Tưởng gia lập tức hiểu ra, người ta căn bản không phải đến vì bọn họ, mà chỉ vì gặp mặt Tô Trường Phong. Còn chúc thọ cho lão phu nhân chỉ là một chuyện nhỏ tiện thể hoàn thành.
Khó trách vừa rồi ở cổng Cung Đằng rất lạnh nhat với lão phu nhân.
Tô Trường Phong phất phất tay: "Vẽ vời thêm chuyện, không cần thiết."