Dù sao cha của Tưởng Quân Lâm cũng là một viên thống lĩnh dưới trướng chỉ huy sứ, tất nhiên Tưởng Quân Lâm có thể thu được không ít cơ hội tốt.
Nghe Tưởng Quân Lâm nói thế, đám người Tưởng gia lại hưng phấn.
"Tưởng gia chúng ta xuất hiện người tài kiệt xuất rồi!"
"Không hổ là cháu trai giỏi của ta!"
Lão phu nhân và Lão gia đều vui vẻ không kiềm được, vỗ bả vai Tưởng Quân Lâm mà cười to.
Tưởng Ôn Võ cũng hài lòng gật đầu: "Quân Lâm, nhớ phải nắm chắc cơ hội này. Nếu được Thương Long chiến thần thưởng thức thì chuyện Tưởng gia bước lên thành hào môn tuyến đầu của Kim Thành cũng trong tầm tay."
"Cha, con hiểu rồi." Tưởng Quân Lâm nói xong thì nhìn về phía Tô Trường Phong, sau đó hỏi Tưởng Ôn Võ: "Cha, người này là ai vậy? Con không thích hắn, có thể cho hắn lập tức cút ra ngoài ngay không?"
Tưởng Ôn Võ liếc nhìn qua Tô Trường Phong, đầy mặt không vui.
"Hắn là con rể nhà dì cả con, có thể là đầu óc từng bị kích thích nên không được bình thường."
Lúc này, Tưởng Quân Hạo lại nói thầm một hồi bên tai Tưởng Quân Lâm, kể lại chuyện trước đó Tô Trường Phong và đám người Tưởng gia, vợ chồng Hà Trùng phát sinh xung đột cho anh ta nghe.
Đôi mắt Tưởng Quân Lâm lấp lóe, nhìn về phía Tô Trường Phong: "Hôm nay là tiệc thọ của bà nội, anh đừng gây chuyện cho tôi. Lần sau còn dám gây sự thì tôi không ngại đánh gãy chân anh!"
Tô Trường Phong nhìn về phía hắn: "Ha ha, chỉ sợ anh không có lá gan này."
"... Anh muốn chết?" Tưởng Quân Lâm nâng nắm đấm lên, giận dữ.
Nhưng anh ta bị những người còn lại trong Tưởng gia giữ chặt.
"Quân Lâm, tức giận vì loại người này không đáng." Tưởng Ôn Võ vỗ vỗ bờ vai anh ta: "Đi mừng thọ bà nội cháu đi."
"Vâng." Tưởng Quân Lâm đứng thẳng người dậy, trừng Tô Trường Phong một cái rồi đỡ lão phu nhân đi về bàn chính.
Tưởng Ôn Võ đi đến trước mặt Tô Trường Phong, lạnh mặt nói: "Nói thật, tôi không thích cậu. Nếu cậu không muốn bị đuổi đi thì thành thật cho tôi."
Nói xong, ông ta cũng quay người rời đi.
"Vậy Đế Vương Huyết Ngọc này..." Tống Thế Minh đứng phía sau ngượng ngùng nói.
Tưởng Ôn Võ hừ một tiếng, không quay đầu lại mà nói: "Mẹ tôi không có phúc nhận bảo bối nhà các người, tự giữ lấy đi."
Tống Thế Minh thở dài một tiếng, chỉ có thể cầm quà, chán nản thất vọng mà trở lại chỗ ngồi.
Tô Trường Phong ngồi bên cạnh ông, trấn an nói: "Cha, cha đừng quá để ý, là bọn họ không biết hàng. Con cam đoan với cha đây thật sự là Đế Vương Huyết Ngọc."
Tống Thế Minh hít sâu một hơi, thật thà cười cười: "Không có việc gì, cha tin tưởng con, là bọn họ không biết hàng."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông vẫn tràn đầy tủi nhục.
Tống Thanh Ca bên cạnh mệt mỏi nói: "Mẹ, nếu không chúng ta... Lập tức trở về đi? Nơi này không chào đón chúng ta."
Tưởng Lệ vừa muốn mở miệng, lại bị Tô Trường Phong giành trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!