Tưởng Quân Hạo nói: "Ông nội, anh cả nói vừa rồi đột nhiên nhận được mệnh lệnh, có nhân vật lớn rất quan trọng muốn đến nơi đóng quân, anh ấy phải chuẩn bị nên sẽ đến trễ chút."
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Nhân vật quan trọng nào? Còn quan trọng hơn tham gia tiệc thọ của bà à?"
Tưởng Quân Hạo cười nói: "Bà nội, bà thật sự không thể so với nhân vật này. Ngài ấy là Thương Long chiến thần đến từ Bắc Cảnh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cái gì!"
"Trời ạ, Thương Long chiến thần muốn tới Kim Thành?"
Nghe thấy bốn chữ Thương Long chiến thần, đám người nhao nhao phát ra một tràng xôn xao.
Thương Long chiến thần rất có sức nặng trong Đại Hạ, tất nhiên là lão phu nhân Tưởng gia không cách nào so được.
Lão phu nhân không những không tức giận, ngược lại cười đắc ý hai tiếng: "Xem ra Quân Lâm nhà ta rất quan trọng ở Chiến Vực, cả chuyện Thương Long chiến thần đến đó mà cũng cần nó đích thân tiếp đãi. Không tầm thường, không tầm thường."
"Đúng vậy, cậu cả thật không tầm thường."
"Không tầm thường không tầm thường, là tấm gương mẫu mực của thanh niên Kim Thành chúng ta!"
Một một vị khách nịnh hót mà nói: "Nói không chừng là Thương Long chiến thần điểm danh muốn gặp cậu cả, cho nên cậu ấy mới nán lại nơi đóng quân. Chúc mừng Tưởng gia, chúc mừng Tưởng gia!"
Nghe người này nịnh nọt, những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
"Tưởng gia được Thương Long chiến thần nhìn trúng, tức là sắp lên trời làm tiên rồi!"
"Không sai không sai, chúc mừng Tưởng gia, chúc mừng Tưởng gia!"
Lão phu nhân cũng đầy mặt vui mừng, nhẹ nhàng nói: "Nếu Thương Long chiến thần có thể tới tham gia tiệc thọ của tôi thì tốt rồi. Bà già này sống ít đi mấy năm cũng chịu!"
Tô Trường Phong đứng một bên lại thầm cười lạnh một tiếng.
Thương Long chiến thần đứng ở trước mặt lại bị các người xem như rác rưởi. Tưởng gia các người không xứng nhận được sự quan tâm của tôi.
Lúc này, Tưởng Ôn Võ và Tưởng Ôn Thư đi vào phòng khách.
Tưởng Ôn Võ nói: "Giờ lành sắp đến, mời các vị khách quý dời bước vào phòng ăn. Tiệc thọ lập tức bắt đầu."
Thế là mọi người nhao nhao rời khỏi phòng khách, tiến về phòng ăn.
Sau khi đi vào phòng ăn, lúc ngồi xuống, quả nhiên gia đình Tưởng Lệ được an bài đến một bàn hẻo lánh.
Tưởng Nam ngồi ở bàn chính nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Lệ, trong lòng có chút khó chịu.
Rốt cục, bà hỏi lão phu nhân: "Mẹ, bằng không chúng ta để nhà chị cả ngồi đây đi. Dù chen chúc một chút cũng không sao."