Lục Hạ vừa dứt lời, Tô Thanh Uyển đã ngay lập tức chen vào. "Hạ Hạ, chị biết em lo nghĩ cho chồng, nhưng đây là việc quan trọng, không thể kéo dài thời gian được."
"Ông nội còn không vội, chị vội cái gì?"
Lục Hạ cười đắc ý, ánh mắt sắc sảo loé lên tia ranh ma.
"Vội đến mức... quên luôn ai là người đứng đầu nhà mình."
Tô Thanh Uyển: "!!"
Ngay khi Thanh Uyển sửng sốt, đứng chôn chân tại chỗ, chưa biết nên làm gì tiếp theo, một cánh tay rắn chắc đã kéo cô ta lùi về phía sau vài bước.
Hoắc Nghị, người chồng hợp pháp của Tô Thanh Uyển, mày kiếm cau chặt, thấp giọng trách móc. "Chưa đủ mất mặt sao? Câm miệng!"
"Anh...!" Tô Thanh Uyển tức run người, nhưng vì đại cục trước mắt, cô ta không dám làm xằng làm bậy, nhanh chóng thu lại cảm xúc nóng giận, cúi người xin lỗi ông nội. "Cháu xin lỗi."
"Được rồi." Ông nội xoa xoa ấn đường, không mấy vui vẻ lên tiếng. Đưa mắt nhìn vợ chồng Hoắc Vũ, ông hạ giọng. "3 tháng."
Hai tiếng ngắn gọn nhưng cũng đủ để Lục Hạ vui đến phát điên. Như vậy là quá đủ thời gian để con mồi lòi đuôi.
Màn kịch tiếp theo, tất cả đều phụ thuộc vào nhân vật chính, Hoắc Vũ!
Trao đổi ánh mắt, Hoắc Vũ lưỡng lự gật đầu, rụt rè cất giọng. "Ông... ông nội, cảm ơn ông."
"Cháu đừng để ông thất vọng. Cái danh phận này, ông chỉ muốn đưa cho cháu thôi."
Giọng nói của ông nội nhanh chóng trở nên nhu hoà, dịu dàng. Chỉ một câu nói cũng đủ để biết trong lòng ông, sức nặng của Hoắc Vũ chiếm bao nhiêu, người thừa kế của Hoắc gia từ đầu đến cuối là ai.
Có lẽ, cũng vì sự yêu quý và thiên vị hơn cả này của ông nội, những kẻ đã sớm không vừa mắt Hoắc Vũ lại càng căm ghét anh hơn. Thế nhưng, anh đủ chín chắn để hiểu rằng, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Có quyền lực sẽ có kẻ kính nể anh, cũng sẽ có kẻ đố kị với anh.
Vậy nên, Hoắc Vũ cần phải loại hết kẻ địch khỏi vòng chiến trước khi bọn chúng trở nên lớn mạnh.
...
Trong lúc đợi đến thời gian dùng bữa, Lục Hạ và Hoắc Vũ trở lại phòng của anh tại nhà chính.
Ngả lưng xuống đệm êm, Lục Hạ thở dài, rầu rĩ lên tiếng. "Tranh đoạt quyền lực thật đáng sợ. Ngay cả anh em trong nhà cũng không tha."
Cho nên, cuộc chiến này vốn không cần bàn đến vấn đề tình nghĩa.
Hoắc Vũ bật cười, ngồi kế bên Lục Hạ. Anh vươn tay đùa nghịch lọn tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng. "Sợ cái gì, có tôi ở đây rồi."
"Không sợ người khác nghe lén sao?" Lục Hạ lập tức ngồi bật dậy, thấp giọng lên tiếng. Lòng người sâu như lòng biển, ai biết kẻ địch có nhân cơ hội nghe lén hay không.
"Yên tâm, phòng tôi có cách âm."
Lục Hạ thở phào nhẹ nhõm. Lần nữa nằm phịch xuống giường, cô quay đầu nhìn Hoắc Vũ, lại chỉ thấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Nghĩ về vụ tai nạn máy bay năm đó, Lục Hạ không nhịn được hỏi.
"Tai nạn năm đó... anh có sợ không?"
Hoắc Vũ im lặng.
Anh có sợ không?