Cả trăm triệu lần Tạ Phong Sinh cũng không thể ngờ tới rằng món đầu tư được hời lớn nhất mình vớ được trong cả cuộc đời anh vừa nói ra khỏi miệng lại tao ngộ với sự cự tuyệt của một người từ xưa đến nay chưa từng từ chối anh. Anh biết có nhiều khả năng Kiều Phong sẽ tương đối ghét Tống Tử Thành nhưng anh không thể biết được mâu thuẫn đằng sau Kiều Phong và Tống Tử Thành hóa ra lại sâu đến vậy, khi anh chàng vừa nghe nhắc đến cái tên này thì lập tức kiên quyết hủy bỏ đề nghị của mình.
Tạ Phong Sinh chẳng còn cách nào khác đành ngồi khuyên giải anh này:
- Làm ăn là làm ăn, ân oán là ân oán, anh có thể chín chắn lên một chút được không, đừng gom mọi chuyện thành một như thế chứ?
- Tôi ghét hắn.
Tạ Phong Sinh khá giận:
- Tại sao anh lại ghét hắn thế? Chẳng lẽ anh bị anh ta “lợi dụng” à?
- Tạ Phong Sinh, tôi tức rồi đấy.
- Tôi còn tức hơn đây này, tức chết mất!
- Vậy xin mời ngài cứ tức giận đi, giận xong thì phải nhớ cho rõ, tôi đang cần tìm một cái salon ô tô.
- …
Khi Kiều Phong dập máy, sắc mặt anh vẫn còn tỏ ra có chút nhục nhã, ban đầu Tạ Phong Sinh hiểu lầm về phương hướng giới tính của anh, lúc đó Kiều Phong nhịn, nhưng bây giờ sao cứ ngày càng táo tợn hơn thế, lại còn hiểu lầm rằng giữa anh và tình địch của anh cũng có mối quan hệ đó nữa chứ. Quả thật không thể nhịn nổi nữa rồi!
Lam Sam vốn đang ngồi trên thảm vừa đọc sách vừa phơi nắng, nghe thấy Kiều Phong nổi giận, cô tò mò muốn chết nên ngẩng đầu lên nhìn anh. Con người Kiều Phong này tính tình nguội ngắt muốn chết, để anh nổi giận như vậy cũng thật chẳng phải chuyện dễ dàng đâu nhé, Lam Sam rất tò mò không biết đến cùng là Tạ Phong Sinh đã làm gì với anh đây.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Kiều Phong quay mặt đối diện với cái nhìn của cô.
Hai ánh mắt gặp nhau, Lam Sam ngượng ngùng cười hì hì.
Kiều Phong đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh cô. Anh nhìn thấy quyển sách cô đang cầm trên tay, bìa quyến sách này màu đen, dày tận ba bốn centimet, đang mở to, đặt ở một cự li để có thể nghiêm chỉnh đọc, hóa ra đó là mọt quyển tạp chí phổ cập về lượng tử cơ học, chuyên viết về những thứ khái niệm cơ bản về khoa học tự nhiên. Lam Sam đang muốn tìm hiểu về chuyên môn của Kiều Phong bởi vậy cô mua một quyển về xem thử, bây giờ mới lôi ra đọc được một chút.
- Đọc có thể hiểu được không? – Anh hỏi.
- Có thể. – Lan Sam gật đầu. - Em thấy tự nhiên Albert Einstein lại đánh nhau với Isaac Newton. Thế giới vật lý cũng thật quá đặc sắc quá mà.
Cô nói rằng cô có thể hiểu, mà cô lại bảo là xem các nhà khoa học đánh nhau? Kiều Phong có đôi chút buồn cười, anh xoa xoa đầu cô, thái độ đã hòa hoãn đi nhiều.
Lam Sam đang ôm quyển sách, lại nghẹo đầu sang nhìn anh, cô hỏi:
- Sao vừa rồi anh lại tức giận thế?
Kiều Phong lắc đầu:
- Chuyện nhỏ thôi, không cần phải nhắc lại đâu…. Em vẫn còn ngây thơ muốn đi phỏng vấn à?
- Đúng vậy, em cũng muốn có sự nghiệp của riêng mình có được không hả?
Sau khi trở về Lam Sam đã nghĩ thấu suốt rồi, việc “theo đuổi giá trị nhân sinh” gì gì đó to lớn như vậy chỉ có thể là suy nghĩ của những người trẻ tuổi vĩ đại thôi, một người phàm tục như cô không cần quan tâm đến làm gì, nghĩ nhiều có khi lại bị tẩu hỏa nhập ma mất. Cho nên cô quyết định sẽ quay lại chà chà đạp đạp cái nghiệp kinh doanh. Nếu một khi cô đã hành nghiệp trong giới ô tô nhiều năm như vậy, hẳn cũng sẽ có một phần ưu thế, không bằng cứ tiếp tục lăn lộn trong cái giới này thì hơn. Đương nhiên nếu phải làm một nhân viên tiêu thụ thì quá mệt mỏi bận rộn rồi, nên cô nhắm vào tầng quản lý, ví dụ như quản lý bộ phận tiêu thụ chẳng hạn. Cô có kinh nghiệm trong nghề này, trong tay lại có nguồn tài nguyên là không ít khách hàng, trên phương diện này có đủ sức cạnh tranh nhé. Cái solon ô tô ngày mai cô sẽ đến phỏng vấn là một công ty cổ phần có chi nhánh từ Bắc đến Nam, lại không quá xa, hơn nữa rất thuận tiện các bến tàu điện ngầm, khuyết điểm duy nhất là tiếng tăm của họ không được đánh giá cao lắm, tình trạng kinh doanh cũng không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng chính vì vậy họ mới để cho cô có cô hội được phỏng vấn vị trí quản lý bộ phận tiêu thụ chứ.
Đương nhiên là Kiều Phong rất không hi vọng Lam Sam sẽ đi làm – mặc kệ đó là công việc gì. Dĩ nhiên anh cũng biết cho dù hai người đã thân mật đến mức độ nào, anh cũng thể thay thế Lam Sam để đưa ra những quyết định trong cuộc sống của cô. Vì vậy anh không còn cách nào khác hơn là đành thầm lặng ai oán trong lòng.
Hãy chờ đấy, đến khi em thành vợ anh rồi, có nhà xe của riêng mình nhé, đến lúc đó muốn quản lý gì thì quản lý, muốn làm tổng giám đốc thì làm tổng giám đốc luôn. Nhưng đến lúc đó anh nhất định phải giao hẹn rõ với em về thời gian làm việc, không bao giờ để công việc của em chiếm dụng đến thời gian em dành cho anh đâu nhé. Còn nữa, anh có thể vô thẳng phòng làm việc của em chơi, đến đưa cơm hộp tình yêu cho em, rồi chúng mình có thể ở trong phòng làm việc làm những việc như thế này thế nọ nữa chứ…. Suy nghĩ của Kiều Phong có chút bay xa.
Đúng lúc anh còn đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại di động lại reo vang, anh nhận điện thoại, chỉ nói vài câu liền dập máy. Sau đó anh nhìn Lam Sam và hỏi:
- Cuối tuần này cha mẹ anh mời em đến dùng bữa, có được không em?
Đương nhiên là được rồi. Lam Sam gật đầu ngay , rốt cuộc cũng phải gặp người lớn trong nhà rồi nha. Lại nói tiếp cô có hơi khẩn trương, trong chuyện hôn nhân đại sự của người con gái thì nói chung lời nói của mẹ chồng dù sao cũng tương đối quan trọng, cũng không biết mẹ Kiều Phong có suy nghĩ như thế nào về cô nữa, không biết có ghét bỏ gì cô không nhỉ….
Cô khá thấp thỏm, không nhịn được mà nhíu mày.
Kiều Phong đưa tay xoa nhẹ mi tâm của cô, hỏi:
- Sao vậy em? Em không muốn đến à?
- Không phải vậy mà… Kiều Phong ơi, anh nói xem mẹ anh có thích em không?
Kiều Phong nhìn cô đầy kỳ quái:
- Mẹ anh có lí do gì để không thích em nào.
Lam Sam thở dài, cô thầm nghĩ, anh thì làm sao hiểu được chứ. Cô yêu người đàn ông này, dĩ nhiên cô cam tâm tình nguyện mãi mãi được ở bên anh, nhưng khi hai người cần nghiêm túc nói chuyện cưới hỏi thì cũng cần đề cập một chút đến vấn đề thực tế nhé, ví dụ như yêu xa, hay như là kém tuổi chẳng hạn…
Lam Sam cũng biết, với một người như Kiều Phong thì không thích hợp để vòng vo, nên cô hỏi thẳng anh ngay sau đó:
- Anh có nghĩ tới chưa, em hơn tuổi anh, hơn tận ba tuổi đấy.
Kiểu Phong hơi ngẩn người:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó đến thời điểm anh nam ngoài tứ tuần như hoa, em thì đã toan về già hoa tàn ít bướm rồi. Đến lúc đó biết bao nhiêu các cô bé trẻ tuổi vây quanh anh, anh sẽ không còn cần em nữa. – Lam Sam càng nói càng thấy thương tâm, không nén được mà hóp miệng lại.
Kiều Phong cười cười:
- Hóa ra em lại lo lắng đến chuyện này. Lam Sam ơi, sao em không nên nghĩ như thế, anh lại cảm thấy tuổi tác của chúng mình hơn kém như vậy là cực kỳ hợp nhé.
- Sao lại thế? – Cô đảo tròn con mắt, muốn xem anh định an ủi cô thế nào đây.
Kiều Phong đặt tay lên vai cô, nghiêm trang đáp:
- Anh trẻ hơn em một chút, như vậy em ba mươi tuổi như lang, đến bốn mươi tuổi như hổ, anh vẫn có thể thỏa mãn em rồi.
- Anh… ! – Lam Sam dở khóc dở cưởi, giơ quyển sách lên đập lên ngực anh: - Anh là đồ lưu manh, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy!
- Anh cũng rất nghiêm túc mà. – Kiều Phong đè tay cô xuống, cười cười nhìn cô: - Thật đấy!
Lam Sam bỏ đi… không thèm để ý đến anh nữa, cô ném quyển sách ra, đứng dậy, mới được một nửa đã bị anh chặn lại, kéo thẳng cô vào lòng. Kiều Phong ôm chặt lấy cô, nói:
- Em nghe anh giải thích đã nào!
Lam Sam liền bất động, cô muốn nghe xem anh giải thích thế nào đây.
- Anh đến trường tương đối sớm, lại còn nhảy cấp, lên khi trưởng thành đều phải tiếp xúc với bạn gái hơn anh đến ba bốn tuổi, tuy rằng anh chưa từng rung động với bất kỳ ai, nhưng nhiều khả năng là quan niệm thẩm mỹ của anh vẫn luôn giữ lại ở tuổi đó, nếu không tại sao cả hai người bạn gái của anh đều lớn hơn anh ba tuổi chứ, phải không nào?
- Này…. Thẩm mỹ sẽ thay đổi đấy, cái đó cũng chẳng nói lên điều gì cả.
- Được rồi, chúng ta sẽ nâng tới thảo luận một cách khoa học hơn. Một thời gian dài trước đây, có một diễn đàn đã điều tra về vấn đề những người Trung Quốc hạnh phúc nhất trong hôn nhân, trong thống kê về sự hơn kém tuổi tác thích hợp nhất thì người vợ hơn chồng tầm ba bốn tuổi là đôi bên đều được hạnh phúc hơn cả, đứng thứ hai là người chồng hơn vợ tầm ba bốn tuổi. Theo tuổi thọ bình quân, thì tuổi thọ của người đàn ông Trung Quốc là 71 còn tuổi thọ của phụ nữ là 74, nghĩa là, xét một các tổng quát, người vợ lớn hơn chồng 3 tuổi thì tuổi thọ của hai người là tương đối cân bằng, điều đó mới thật sự là “hai người cùng nắm tay nhau từ từ già đi”, đây không phải là điều lãng mạn nhất à?
- Nhưng mà…
- Anh biết em đang lo lắng điều gì, Lam Sam à, em lo lắng rằng nếu một ngày kia em không còn xinh đẹp nữa thì anh sẽ chẳng còn yêu em đúng không. Nhưng anh muốn nói với em rằng, anh không chỉ yêu sắc đẹp của em, trước khi gặp em, anh đã từng gặp nhiều cô gái rất xinh đẹp, nhưng anh lại chỉ rung động với em thôi, điều này không thể chỉ dùng tư duy đơn giản để lý giải được đâu, đúng không nào? Lại nói, anh và em cũng chỉ hơn kém nhau có 3 tuổi thôi, đợi đến khi em già đi, anh cũng đã già rồi, mà đến lúc anh già, anh cũng chẳng thèm đi tìm mấy cô gái trẻ để kích thích làm gì. Con người, bất kể là nam hay nữ, chỉ khi nào không thể cam lòng rằng mình đã già đi thì mới đi tìm gái trẻ da thịt mới mẻ - trong khi tìm tìm kiếm thứ gọi là kích – tình đó hằng mong lấy lại được cảm giác tuổi trẻ. Nếu chúng ta mỗi ngày sống đều là hưởng thụ những điều tốt đẹp, không uổng phí quãng thời gian tuổi thanh xuân, thì cũng sẽ không bao giờ vì thấy già đi mà tiếc nuối, tự nhiên cũng không bao giờ có khả năng đi làm loại chuyện như thế cả. Lam Sam, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt nhé, là người bạn đời của nhau, cứ thế bình yên thanh thản tận hưởng mỗi một ngày đầy tươi đẹp và phong phú này, mỗi một ngày đều tràn ngập tình yêu. Sau đó, chúng ta cứ sống qua năm năm tháng tháng như thế, rồi cùng nắm tay nhau rời khỏi thế gian này. Thật sự, anh không thể nghĩ được chuyện gì tốt đẹp hơn thế nữa, em còn phải lo lắng gì nữa đây.
Lời anh nói khiến cho Lam Sam cực kỳ xúc động. Cô thấy mũi cay cay, dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, đáp:
- Em cũng biết là rất tốt đẹp mà.
Kiều Phong khẽ vuốt tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô. Đầu thu, những tia nắng vàng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ, qua bờ vai và mái tóc cô, thật mềm mại và quyến rũ. Anh vuốt ve đôi vai ấy, rồi hôn lên khuôn mặt, lên đôi môi cô, nụ hôn của anh rất dịu dàng, tựa như ánh mặt trời đang đọng lại trên người cô, cực kỳ chói lóa, ấm áp nhưng không để lại dấu tích nào.
Hơi thở của Kiều Phong dần nóng lên, anh đẩy cô ngã lên tấm thảm, tiếp tục dán lên môi cô, quấn lấy cái lưỡi thơm tho để chơi đùa. Động tác của anh ngày càng mạnh hơn, tiếng thở dốc dần dần mất trật tự. Cảm thấy hành động của anh ngày một lấn át hơn, Lam Sam vội vã đẩy anh ra:
- Đừng ở chỗ này anh!
Kiều Phong dùng trán day day lên trán cô, nhìn vào mắt cô, nói:
- Đây là tấm thảm mà em thích nhất mà.
Mặt Lam Sam bỗng như muốn bốc cháy, ban ngày, ngay trên tấm thảm chân, ôi xấu hổ quá đi mất. Cô giẫy dụa kịch liệt hơn, Kiều Phong đột ngột đứng dậy, cô tưởng rằng cuối cùng anh đã biết xấu hổ, thở dài một hơi. Nhưng ngay khi anh đứng dậy kéo rèm vào, rồi lại lập tức nằm gục xuống người cô.
Cô thật không ngờ được đây mới là mục đích thật sự của anh,cô vừa muốn chạy trốn vì giờ đã tối hơn, cô không muốn làm “chuyện ấy” vào lúc này nên không ngừng hô dừng lại.
Kiều Phong đảo mắt, thấy trên kệ có cái gì đó, mắt anh chợt sang rực, tay dò dẫm với lấy nó, đeo lên đầu.
Sau đó, Lam Sam nhìn thấy Kiều Phong đeo một chiếc bơm tai mèo và quỳ xuống bên cạnh cô với vẻ mặt “cầu xin được yêu thương” nhìn cô.
….. Sao đúng lúc này anh lại dở trò lưu manh như thế được chứ?
Lam Sam chẳng còn sức để nói được câu gì, ôm ngực cắn răng.
- Anh anh anh, mau lấy xuống ngay…. – Em chịu không nổi nữa đâu.
Kiều Phong lay lay đầu, đôi lỗ tai mèo run rẩy lại run rẩy.
Không được đâu… Lam Sam vẫn cố phản kháng, vội lấy tay che mắt, nhưng đáng tiếc Kiều Phong lại tiến lên một bước đè tay cô xuống.
Kiều Phong nghiêng người, tựa vào khuôn mặt đầy phân vân cảu Lam Sam, anh khẽ ngửi ngửi vào cần cổ cô, chóp mũi khẽ chạm nhẹ lên da cô, rồi lại nhè nhẹ rời đi. Anh khiến cô run rẩy cả người, không còn cách nào khác đành xin tha:
- Đừng đùa nữa…
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, Kiều Phong đột nhiên mở miệng, hạ giọng nói:
- Chủ nhân, ngài có muốn ở trên tôi không?
Anh anh anh anh…. Muốn!
Cuối cùng Lam Sam bất chấp mọi giá, cô lật mình đè Kiều Phong xuống dưới, lúc này cô đãi nổi cơn điên nên không thể thu lại được nữa, tự lột sạch quần áo hai người, sau đó họ lần đầu tiên “làm” tư thế nữ trên nam dưới.
Sau đó, họ lại thử rất nhiều tư thế khác…
Ban ngày làm chuyện dâm đãng thật hoan hỉ lắm thay, đã mang đến cho họ quá nhiều kích thích. Lam Sam cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa, cô không thể khống chế mà cuốn theo anh, phối hợp với anh, đôi chân dài quấn lấy anh, vắt lên cơ thể cũng đang ru rẩy của anh, thậm chí đến hô hấp cũng run run.
Hai người cứ ân ái triền miên như thế, nhất thời quên mất còn một sinh vật khác nữa đang ở trong nhà.
Schrodinger dừng lại trên ghế salon, đôi chân mập mạp xù lông vịn lên thành ghế, thò đầu ra tò mò nhìn họ. Thật chẳng biết tại sao hai tên nhân loại ngu xuẩn này lại muốn đánh nhau, mà chơi trò gì không chơi lại cứ meo meo trong cổ họng thế, lại chẳng thể nào làm gián đoạn sự chú ý của họ nổi. Dĩ nhiên loài mèo cao quý như nó sẽ tự biết chủ động không tiến lại gần loài người. Nó trợn to đôi mắt, dỏng tai nghe tiếng họ nói chuyện. Hai tên ngu xuẩn này lại không còn phức tạp như trước nữa, lúc này họ chỉ còn phát ra loại âm tiết “ừ a ư”, tuy vẫn chẳng thể hiểu nổi như cũ, nhưng có thể khẳng định rằng ngôn ngữ của nhân loại đang ngày càng có xu hướng đồng hóa với loài mèo nhé.
Hừ