Tống Tử Thành tự hỏi có phải hàm dưỡng của mình quá tốt rồi hay không, tuy nhiên lúc này anh không thể không tức giận, anh chưa từng thấy qua một ai mặt dày mày dạn đến thế này, đáng sợ hơn là đối với hành trình của họ, có vẻ như cái tay mặt trắng nhỏ này đã nắm rõ như lòng bàn tay. Anh luôn là con người vô cùng tự mãn, hiện tại đột nhiên có một loại cảm giác bị người ta nhìn thấu nên không khỏi khó chịu.
Lam Sam đi tới trước mặt Kiều Phong, chụp lấy vai anh vỗ nhẹ nhẹ:
- Giải thích.
Kiều Phong buông tay, nhìn cô đầy vô tội:
- Cô đừng tưởng là tôi đang theo dõi cô đấy.
Lam Sam không tin:
- Anh chính là đang theo dõi tôi đấy.
Kiều Phong hỏi lại:
- Như vậy cô thử nói xem, tôi theo dõi cô như thế nào nào?
- Tôi… - Có thể nói được mới là lạ!
Kiều Phong xòe đầu ngón tay ra giải thích với cô:
- Cô xem, cô đã đóng phần mềm định vị vị trí trên di động rồi nhé, nếu như dùng một công cụ có chức năng mạnh hơn để điều tra vị trí của cô thì tôi cũng có thể làm được nhưng đó lại là hành vi phạm pháp nên tôi sẽ không lấy một hành động phạm pháp để ứng phó với cô. Cho nên tôi thật sự không hề tiến hành bất cứ một biện pháp xác định vị trí nào với cô hết.
Lam Sam có phần dao động:
- Vậy tại sao anh lại gặp tôi suốt thế?
Kiều Phong có phần cảm khái:
- Đó là “Tha hương ngộ cố tri”, đây là duyên phận, không thì có cách nào đây?
- Cắt, anh mà tin vào duyên phận mới là lạ đấy.
- Tôi chỉ đang dùng một phương thức mà cô có thể hiểu được để giao lưu với cô thôi.
Khi hai người nói đến đây, Tống Tử Thành phát hiện ra anh lại bị không được ngó ngàng. Anh ho nhẹ một tiềng:
- Chúng ta đi vào trước đã.
Ba người cùng tiến vào, Lam Sam và Kiều Phong vẫn đấu võ mồm, hai người sóng vai tiến vào thang máy, đúng lúc đó Tống Tử Thành bỗng gọi cô lại:
- Lam Sam, trước tiên đừng về phòng vội, chúng ta trao đổi về công việc của ngày mai đã.
Công việc của ngày mai là việc công, nên Kiều Phong dù có vô sỉ hơn nữa cũng không thể trà trộn vào được nên đành một mình quay lại phòng khách. Trước khi đi lên, anh chỉ có thể phẫn nộ quay lại nhìn Lam Sam, lúc đó Lam Sam đang quay lưng về phía anh đi thẳng về quầy bar dưới đại sảnh nên không hề nhìn thấy anh. Trái lại, Tống Tử Thành quay đầu lại liếc nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo như băng, ẩn hàm sự khinh thường và khiêu khích.
Ở một trình độ nào đó mà nói, anh ta hoàn toàn có tư cách khinh thường anh….
Dĩ nhiên đã từ rất lâu rồi, Kiều Phong đều hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai sự khinh thường cũng như địch ý của người khác. Cho nên hiện tại, anh đang hoàn toàn lơ đễnh, ung dung bước vào thang máy.
Tống Tử Thành đưa Lam Sam vào quầy bar cũng chỉ là sự tức giận đột phát, thế nhưng là thân là tổng giám đốc Tống, ngược lại anh ta vô cùng thuận buồm xuôi gió trong việc trao đổi với cấp dưới. Thế nhưng anh nhanh chóng nhận ra Lam Sam thật quá trớ trêu, cô hoàn toàn dùng thái độ của một nhân viên cấp dưới để thảo luận cùng anh- vô cùng trang trọng và nghiêm túc.
Đó hoàn toàn không phải là kết quả anh mong muốn. Mục đích chuyến đi này của anh là rút ngắn lại khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới giữa hai người họ, nếu có thể tiến triển lớn hơn dĩ nhiên càng tốt rồi. Vậy mà bây giờ khoảng cách của anh lại đang bị gia tăng.
Lam Sam không phải ở trạng thái 100%. Một mặt cô đang nhớ đến Kiều Phong vẫn ở trên lầu, mặt khác cô luôn cảm thấy tâm trạng của sếp tổng hôm nay có phần kỳ lạ. Bởi vì phân tâm, nên cô không thể một lòng một dạ mà quan sát cùng tự vấn, đương nhiên cũng chẳng thể đưa ra được kết luận minh xác nào.
Anh vừa có chút mất mác lại có phần mơ hồ, lại có cảm giác những hành động của mình thật vô nghĩa, đồng thời cũng vì thế mà cảm thấy bất lực, ngay lập tức cuồng soái bá vương này nhất thời vô thanh vô tức mà rơi vào tâm trạng u buồn một cách rất văn nghệ. Khi Lam Sam rời khỏi, anh vẫn ngồi một mình lại tại đại sảnh một hồi lâu.
Lam Sam lên trên lầu, ngay tại hành lang cô gặp Kiều Phong.
Anh ngồi bệt trên tấm thảm trong hành lang, lưng tựa vào cửa, hai đầu gối chụm vào nhau, hai tay khoanh trên gối. Mỗi lần thấy anh trong tư thế này, Lam Sam thật sự muốn mắc ói, quá tiểu thư khuê các, không hề có một chút phong độ đàn ông nào có được hay không.
Trên hành lang rộng dài và trống không, thậm chí không có nổi một nhân viên dọn phòng, trong tầm mắt Lam Sam chỉ có mỗi một cô linh đang ngồi chồm hổm – giống như một người bạn nhỏ không có nhà để về.
“Người bạn nhỏ” nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn Lam Sam , đến lúc này anh chưa kịp nói câu “Thật khéo”, Lam Sam đã đi tới, tò mò ngồi xổm xuống nhìn anh:
- Vì sao anh lại ngồi đây thế?
Kiều Phong bất đắc dĩ đáp:
- Thẻ mở cửa phòng không dùng được, tôi đoán chắc là khóa điện tử không có điện. – Anh chỉ định ra ngoài mua một vài đồ đạc, tiện thể trinh sát tình hình của Lam Sam, đến khi ra cửa mới nhận ra là quên không mang theo máy ảnh, muốn về phòng thì cửa phòng lại không chịu mở.
Theo Lam Sam, đây đúng là một chiêu thức vô cùng quen thuộc rồi. Cô không nhịn được mà chọc tay lên gò má anh:
- Khai, tiếp theo thì khai hết cho tôi.
Kiều Phong giống như là một nàng dâu nhỏ đang bị ác bá đùa giỡn, anh ngượng ngừng quay mặt né một chút, sau đó giải thích:
- Không phải đâu, thật sự là không dùng được mà, phục vụ phòng đã đi xuống đổi thẻ nhưng tôi nghĩ chắc là khóa điện tử không vào điện rồi.
Lam Sam vẫn không tin, cố tình hỏi;
- Có phải anh đang định vào phòng tôi không?
Kiều Phong đột nhiên ngẩng lên nhing cô. Đôi mắt anh bình thản không một gợn sóng nhưng dường như lại chất chứa những ẩn ý sâu sắc.
Lam Sam ngây ngẩn cả người, cô đưa tay sờ sờ mũi, đôi mắt rủ xuống không dám nhìn anh nữa.
Kiều Phong lại hỏi:
- Vì sao tôi lại muốn đến phòng của cô?
Lam Sam không biết phải trả lời như thế nào, cô lại vừa mơ tưởng nữa rồi, tuy đã không ngừng phủ nhận nhưng cô vẫn ôm ấp những ảo tưởng rằng chuyến đi này của Kiều Phong là vì cô mà đến. Nếu đã gặp nhau ở khách sạn, hay là trêu chọc đánh rơi thẻ mở cửa phòng một chút nhỉ, hoặc là vào nhầm phòng, hay một đống các tiết mục cẩu huyết khác để cứ thế mà thuận lý thành chương không phải sao?
Cô cúi đầu, thầm nghĩ, cô lại tự đi ăn dưa bở rồi….
Không biết vì nguyên nhân gì, hai người ngồi đợi 10 phút vẫn chưa thấy người ta mang chìa khóa lên, nhân viên hành lang sau khi gọi hai cú điện thoại xuống thúc giục lễ tân cũng tự xuống dưới. Trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.
Lam Sam lấy hết dũng khí, mời anh:
- Thôi quên đi, trước hết anh cứ về phòng tôi ngồi đã.
Kiều Phong vui vẻ nhận lời.
Lam Sam ở một phòng sát vách phòng của Tống Tử Thành, cả hai phòng đều hướng ra Tây hồ. Cô vào phòng, chen vào trước để bật đèn, sau đó kéo rèm lại. Trong phòng có một cửa sổ lớn bằng thủy tinh sáng sủa sạch sẽ, những cánh cửa được thiết kế hợp thành một hình vòng cung rất hiếm có khiến phạm vi nhìn càng được mở rộng, thể hiện một phong cách rất cá tính và vô cùng đẳng cấp.
Trước cửa sổ là một không gian khá rộng rãi, thoáng mát, có kích thước tương tự với một chiếc giường nhỏ, trên đó đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ, trên bàn trà có bày rất nhiều trà cụ. Lam Sam đun một bình nước nóng, pha một ít trà long tỉnh có sẵn trong khách sạn. Hai người cùng ngồi chồm hỗm đối diện trên bàn trà, đợi trà và thưởng thức cảnh đêm. Quỳ một hồi, Lam Sam không chịu nổi nữa đành ngồi khoanh chân, sau đó cô bỗng thấy hơi xấu hổ, cô cảm giác được mình đang ngồi trước mặt chàng thanh niên tao nhã mà mình thích. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy lại được tâm trạng bình tĩnh: Kiều Phong đã tao nhã như vậy, nếu mình mà cũng tao nhã nữa, vậy thì sẽ trở nên âm dương không điều hòa mất…
Kiều Phong uống một ngụm trà, sau đó nghiêng đầu an tĩnh nhìn ra ngoài của sổ.
Lam Sam liền quay ra ngắm khung cảnh bên ngoài của sổ. Gió khuya thổi tới mang theo hơi ẩm của hồ nước. Lam Sam hít thật sâu, sau đó cô quay sang nhìn anh đang ngồi yên lặng. Độ sáng của ánh đèn vàng chỉ bằng ánh sáng của những ngọn nến, anh dường như trở nên mờ ảo dưới ánh nến ấy, khuôn mặt sắc nét nhu hòa dường như thoáng lay động khiến cho người ta liên tưởng đến hết thảy những điều tuyệt mỹ và ấm áp nhất, ví dụ như hoa tươi, như nước hay những áng thơ ngọt ngào chẳng hạn…
Trong lòng Lam Sam khẽ ngứa ngáy, cô nuốt nước bọt, đột nhiên mở miệng:
- Kiều Phong.
- Đừng cử động. – Anh cắt lời cô, sau khi nói xong hai từ này thì đột nhiên quỳ xuống, nghiêng người về phía trước.
Lòng Lam Sam đang nhảy nhót vô cùng cuồng nhiệt, mắt thấy anh đang từ từ tiến lại gần, cô cuống quýt đến khó thở, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: anh ấy muốn hôn mình anh ấy muốn hôn mình anh ấy muốn hôn mình anh ấy muốn hôn mình….
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng nụ hôn không hề rơi xuống, cô chỉ cảm thấy mi mắt nhẹ nhàng bị ấn xuống, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của anh mang theo một chút kinh ngạc:
- Kỳ lạ thật, hóa ra chỉ là một hạt bụi nhỏ, tôi còn tưởng đó là một con côn trùng cơ.
Lam Sam:
- …
Cô mở mắt, thở phì phò, xoa xoa khuôn mặt nóng ran. Cô đúng là cái đồ bại não mà, làm gì có chuyện anh muốn hôn cô cơ chứ.
Kiều Phong ngồi lại chỗ của mình, không nén được khẽ hít sâu, cố gắng tự xoa dịu nhịp đập không hề bình thường của trái tim mình. Thật kỳ lạ, rõ ràng anh chỉ muốn bắt côn trùng giúp cô, vì sao đến lúc đó lai muốn gần gũi cô hơn một chút…
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người đều xấu hổ lên không hề nhận ra thái độ khác thường của đối phương. Lam Sam cúi đầu vuốt vê ly trà và hỏi;
- Kiều Phong, sao anh lại muốn đến thành phố H vậy?
- À, hôm nay đúng dịp sinh nhật em họ tôi, tôi đến tặng quà sinh nhật cho cậu ấy.
Lam Sam kinh ngạc nhìn anh;
- Anh… em họ?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, nó là con út của dì tôi, dì là em ruột của mẹ tôi. – Đây là lí do mà anh phải vất vả lắm mới tìm được. Thật ra em họ anh đã học đại học rồi nên mấy vụ sinh nhật vân vân này đâu cần đến ông anh họ như anh đây đến giúp vui.
Lam Sam gật đầu:
- Hóa ra là như vậy. – Ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại chua xót.
Lại nói, tâm trạng Lam Sam không tốt nên đuổi luôn Kiều Phong về.
…..****….
Ngày hôm sau, Kiều Phong mang quà đến tặng em họ anh còn Lam Sam cần đến đại hội, hai bên cuối cùng phân công nhau mà đi, Tống Tử Thành rất hài lòng.
Đại hội đó thật ra chẳng có gì hay ho hết, chỉ vài ông già lão thành thao thao bất tuyệt, rồi mọi người cùng tham khảo các đề án chuyên về ô tô, Lam Sam chỉ có thể ngồi dưới lắng nghe. Càng là những chỗ cao cao tại thượng hư vô mờ mịt như thế này, độ nhạy cảm với thị trường của Lam Sam lại càng thiếu thốn cộng thêm khiếm quyết khả năng giác ngộ nên cực kỳ mất hứng. Tống Tử Thành trái lại rất chăm chú lắng nghe, nhưng khi nhìn thấy vẻ nhàm chán của Lam Sam anh cũng sẽ chẳng nghe nữa mà hỏi Lam Sam:
- Muốn đi đâu không?
- Hả?
- Không thích ở đây , cô muốn đi đâu không?
Lam Sam cười ha hả:
- À không, vất vả lắm mới có một dịp thế này, ở đây cực kỳ tốt mà.
- Tôi thấy chán quá, cô cùng tôi đi dạo một vòng đi.
Cứ như vậy, hai người chạy ra ngoài. Tống Tử Thành chẳng biết nơi nào hay nên Lam Sam đề nghị đến Linh Ẩn tự. Trước khi tới đây cô đã tham khảo rất nhiều sách hướng dẫn du lịch, lúc đó thật ra cũng không dám ôm nhiều hi vọng, chỉ nghĩ nhiều lắm là được đi dạo một vòng quanh Tây Hồ thôi, dù sao đây cũng là một chuyến công tác chứ không phải đi du lịch.
Trước khi đến Linh Ẩn Tự, họ tới cây cổ thụ trước đó để ngắm phong cảnh. Cây cổ tụ không cao lắm, gốc cây lâu năm nên rất to, bên ngoài được sơn trắng như một bộ xương khổng lồ không đầu. Vừa đến Linh Ẩn Tự, họ….
Lại gặp Kiều Phong.
Lam Sam khá ngạc nhiên:
- Không phải anh đến tham dự sinh nhật cảu em họ à?
- Trưa nay em họ muốn chúc mừng sinh nhật với các bạn học nên tôi định tối sẽ đi, nên trước đó đến đây thăm quan. Không phải hai người đến dự đại hội à, vì sao lại trùng hợp gặp nhau tại đây?
Hiện tại Tống Tử Thành không muốn nghe nhắc đến cái chữ “khéo” này một chút nào hết. Anh vô cùng không hề khách sáo mà nhìn Kiều Phong:
- Anh rốt cuộc muốn theo dõi chúng tôi đến khi nào?
Kiều Phong nhìn anh ta đầy thắc mắc:
- Sếp Tống, anh hiểu lầm rồi.
- Xin đừng gọi tôi là “Sếp Tống”
- Tiểu Tống, anh hiểu lầm rồi.
- Biến. – Chữ này từ kẽ răng chen ra ngoài.
Kiều Phong chỉ vào một camera gắn ngay cạnh đó:
- Không tin xin mời anh xem lại camera, tôi đến sớm hơn hai người khoảng nửa tiếng rồi.
- Camera theo dõi anh cứ muốn xem là xem được à?
- Đúng vậy.
- ….
Lam Sam nghĩ có khả năng cô và Kiều Phong sống cạnh nhau lâu nên não cũng có sự đồng bộ hóa, cũng có thể đây là suy nghĩ của đại bộ phận du khách khi đến đây: tới thành phố H, đầu tiên phải đến Tây Hồ, sau đó là Linh Ẩn tự, nếu đủ thời gian có thể đến hồ Ngàn Đảo hay Ô Trấn v.v. dù sao cũng có rất nhiều điểm như vậy nên đây cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ba người không còn cách nào khác là cùng vào Linh Ẩn Tự. Sắc mặt Tống Tử Thành âm tình bất định, Lam Sam có phần ngoài ý muốn vì sao lại anh lại trở nên mạnh bạo như vậy, chẳng lẽ là vì Kiều Phong đáng ghét kia ư? Lại nói giữa hai người này trước kia hẳn phải có ân oán rất sâu nặng nhé… Lam Sam đột nhiên nghĩ đến Tô Lạc.
A, tốt nhất cô không cần phải biết cái gì không nên biết…
Nơi chùa miếu chính là để dâng hương bái phật, để cúng bái, cầu nguyện… Họ cùng vào gặp vị chủ trì chùa, thấy bên trong bày rất nhiều các thẻ bài bằng gỗ, một bên kê một cái bàn, có một tiểu hòa thượng đang ngồi thu lệ phí bên bàn. Du khách có thể mua thẻ bài, viết tâm nguyện của mình lên đó rồi để lại trong điện, chờ Phật Tổ hiển linh giúp họ thực hiện nguyện vọng này. Người viết không nhất định cần phải tin, dù sao có viết cũng hơn không, những thứ như tín ngưỡng thế này luôn chỉ để cho người ta đi từ hi vọng này sang hi vọng khác.
Lam Sam cực kỳ vui vẻ mua một cái, Kiều Phong và Tống Tử Thành cũng mua theo. Kiều Phong xem trộm của cô. Cô đang e thẹn viết một cái điều ước bí mật của riêng mình, trên tấm thẻ bài chỉ có chữ “ salon ô tô 4S” – bán ô tô, đương nhiên là hi vọng sẽ có một salon của riêng mình rồi.
Kiều Phong viết trên tấm thẻ đỏ dòng chữ “Sóng hàm số lùi” , Lam Sam tỏ ra hiểu ý nhưng ngay cả một chữ cũng chẳng thể hiểu được đó là cái gì.
Lam Sam lại quay lại lén nhìn boss, nhận ra anh chỉ viết hai chữ “Mạnh khỏe”.
Phần lớn họ đều giống nhau đến đây chỉ để mang tính chất vui chơi, không coi đó là thật, họ treo thẻ bài của mình rồi lên lại đi tham quan một vài tượng phật khác trong điện, sau khi xong thì ra về.
Cả ba người sau khi xuống núi thì đều ra về. Dù sao Kiều Phong còn cần phải “ đến tặng quà sinh nhật cho em họ”, nên anh tiễn Lam Sam và Tống Tử Thành lên một cái taxi, vẫy tay chào họ.
Anh quay lại tòa điện phật treo thẻ bài.
Bên cạnh đó tiểu hòa thường đang hăng say thảo luận cùng hai vị nữ thí chủ, hóa ra là một trong hai vị nữ thí chủ đó trước kia từng đến đây cầu tự, nay đã mang bầu nên vô cùng hăng hái đến lễ tạ. Hai vị nữ thí chủ liên tục khen ngợi rằng Linh Ẩn Tự quả nhiên là có thần linh nên tiểu hòa thượng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bọn họ còn thảo luận cái gì mà lập hormone kiểm tra nên anh cũng đến nghe.
Kiều Phong đi tới, bỏ tiền vào cho anh ta:
- Cho tôi một thẻ bài.
Tiểu hòa thượng liền nhận tiền và đưa cho anh.
Kiều Phong nhận tấm thẻ bài này, nắn nót viết trên đó hai chữ “Lam Sam”, đây là hai chữ mà anh vừa mời nghĩ đến, nhưng trước mặt cô lại ngượng ngùng không dám viết ra, bây giờ cuối cùng cũng viết được nên tâm trạng cảm thấy rất khoan khoái. Anh cẩn thận thổi khô, nhìn hai chữ đoan chính mà có lực kia, anh chợt thấy mơ hồ.
Biết rằng mình muốn viết, nhưng không thể xác định tại sao lại muốn viết.
Anh ngu ngơ hồ đồ đưa thẻ bài cho tiểu hòa thượng xem:
- Cậu có hiểu đây nghĩa là gì không?
Tiểu hòa thượng đang nghe hai nữ thí chủ kia đàm luận về lập hormone kiểm tra nên không nhịn được mà nhìn hai chữ kia: “Bộ quần áo màu xanh nhạt”. – Nói xong, trong lòng lại hừ lạnh, đúng là cái đồ mù chữ.
Kiều Phong lẩm bẩm:
- Tôi nghĩ tôi cần phải lập hormone kiểm tra.
Tiểu hòa thượng nghe xong cũng mơ hồ, không nhịn được ném về phía anh một câu:
- Vị thí chủ này nhìn đâu giống đang mang thai đâu?
- Không phải là hormone, - Kiều Phong lắc đầu giải thích. – Là Dopamine cùng Phenylethylamin, là một dạng hormone dạng tuyến giáp.
Tiểu hòa thượng chỉ chỉ ra cửa:
- Sát vách có khu bán bùa trừ tà đấy, thí chủ mau đến xem một chút đi.
Kiều Phong nhét thẻ bài vào túi mình, xoay người ra về.