Bởi vì tối qua chơi đùa quá muộn nên sáng sớm hôm sau ba người dậy trễ. Ngô Văn đã biết chuyện cậu em trai được Tạ Phóng Sinh đón đi, đoán chừng tên tiểu tử thối này lại định giận dỗi đây, không biết lúc nào mới tốt lại được nữa. Ba người cùng ngồi ăn điểm tâm mà lòng chẳng yên ổn. Ngô Văn nhìn thấy hai cô gái cúi đầu yên lặng giống như cà sương, anh thầm nghĩ, đáng lắm!
Trên đường về, Ngô Văn quan sát thái độ của hai cô gái qua kính chiếu hậu, nhìn một lúc lâu, anh nói với Lam Sam:
- Lam Sam, chuyện này cũng không thể trách cô được, cô cơ bản là bị bạn bè gài bẫy. Còn em trai tôi ấy à, cực kỳ bướng bỉnh, kể cả một khi có húc phải sừng trâu thì phải chảy máu đầu mới chịu bỏ qua. Cô nhé, về thì nói chuyện tử tế với cậu ấy một chút, vì cậu ta chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng đâu. Cô cũng đừng quá để bụng nhé, cậu ta nổi giận chẳn qua là vì quan tâm thôi, nếu lão ăn mày trên đường chỉ vào cậu ta mà bảo là đồ Hifi chắc chắn cậu ta cũng không thèm tức giận.
Anh vừa nói, Lam Sam vừa ngồi bên cạnh gật đầu “Ừ” vài tiếng.
Ngô Văn suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì với cô để xả giận cho Kiều Phong, bây giờ cũng không thích hợp để phức tạp hóa sự tình, trước hết cứ để thuận theo tự nhiên rồi nói gì thì nói.
Về đến nhà tâm trạng Lam Sam tương đối ẩm đạm, cô bước đi mà đầu cúi gằm, mất hồn mất vía. Khi đến dưới lầu, cô lơ đãng liếc qua thùng rác, thấy một đống đồ linh tinh, nào là đồ án, vật dụng... màu sắc tương đối quen mắt. A, đây chẳng phải là mấy cái cốc nhà Kiều Phong sao? Màu xanh, bên trên vẽ vài hình con vật linh tinh mà anh vẫn luôn xếp cạnh TV để đựng mấy thứ đồ lặt vặt như chìa khóa. Thế sao lại vỡ hỏng hết thế này?
Cô đi tới, lục lọi trong thùng rác. Có người đi tới đỗ xe đạp lại, trên xe người đó chở rất nhiều vỏ hộp nhựa, hẳn phải lục thùng rác hai giờ liền mới được nhiều như vậy, thấy Lam Sam đang lục thùng rác, người đó cho rằng đây là đối tượng cạnh tranh nên lom lom nhìn cô.
Lam Sam đưa một cái vỏ lon nước khoáng cho họ, còn cô lắc lắc mấy thứ trong tay:
- Tôi phải tìm cái này.
Sắc mặt người đó hòa hoãn hơn,cùng cô bới, lấy toàn bộ chai lọ còn giấy tờ thì đưa cho cô. Cứ như vậy nên hiệu suất cao hơn không ít, Lam Sam nhanh chóng tìm hết toàn bộ thứ cần thiết từ trong thùng rác , cô xếp tất cả vào một cái túi bẩn thỉu, xách túi rồi cảm ơn người kia.
Người đó còn tốt bụng nhắc nhở cô:
- Toàn là rác phế phẩm đừng nhặt làm gì.
- Tôi biết.
Vào nhà, Lam Sam rửa sạch mấy cái chén, tìm keo cao su dính lại, vì cái cốc đã vỡ vụn nên cô như đang chơi lắp ghép lập thể, ngồi nghịch hơn một giờ thì được một cái cốc hình thù kì dị, chẳng còn cách nào khác cô đành bẻ lại thành một đống mảnh vụn.
Thời gian cứ bất tri bất giác trôi qua đã đến giờ ăn cơm, mà cứ đến giờ cơm là Lam Sam lập tức nghĩ đến Kiều Phong, điều này đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện. Cô gãi đầu thầm nghĩ anh ta bôn ba đến nửa đêm hôm qua, hẳn giờ này cũng tỉnh ngủ, tính ra, phải chờ chút nữa đi.
Ngay sau đó cô đi xuống lầu tìm một quán ăn ăn tạm bữa cơm trưa. Bây giờ là giữa trưa, quán nhỏ cũng không quá nhiều người, nhưng phục vụ trong quán lại nói rất nhiều, anh ta ngồi ngay cạnh gần bàn Lam Sam:
- Chị mới dọn đến đây hả? Trước nay chưa từng thấy chị.
Lam Sam vừa ăn vừa đáp:
- Đúng vậy, đến đây mới được hai tháng.
- Tính ra cũng không phải là ngắn mà sao tôi chưa từng gặp chị nhỉ?
- Chắc là không hợp mắt anh nên vừa thấy đã quên ngay.
- Làm gì có chuyện đó, chị dáng dấp xinh đẹp như vậy vừa gặp làm sao quên được.
Lam Sam đã sớm miễn dịch với mọi lời khen tặng, lại đang lơ đãng nên chỉ cười ha ha.
Anh chàng lại nói:
- Hẳn đây là lần đầu tiên cô ghé vào quán chúng tôi… Có phải cô thường ít ăn bên ngoài không?
Cô gật đầu:
- Đúng vậy.
- Xem ra cô hẳn là một người biết nấu ăn. Vừa đẹp lại vừa biết nấu nướng, chị ơi, ai sau này cưới được chị thật là tu mấy kiếp mới có phúc phận này.
Lam Sam cười sặc mất, lấy giấy ăn trong hộp ra lau miệng, nói:
- Tôi không biết nấu ăn nhưng tôi quen một người biết nấu ăn cho nên thường xuyên ghé nhà người ta ăn trực.
Vẻ mặt anh chàng tỏ ra không thể tưởng tượng nổi:
- Chị ăn chực nhà người ta liên tục hai tháng liền.
- Đúng thế.
- Người đó không khó chịu á?
- Không hề, người ta rất vui vẻ, tôi muốn ăn gì người ta sẽ nấu cho tôi món đó. – Nhưng mà hôm nay thì hết vui vẻ rồi….
Anh chàng bà tám cứ vậy nhìn cô:
- Chị à, sao chị không nghĩ tới vì sao người đó lại nhịn chị mà cho chị ăn chực lâu thế không?
Lam Sam không vui:
- Nói thế nào đây, tôi đâu có ăn chực uống chùa. Thức ăn thì tôi đều mua, còn mua cả đồ cho người nhà người ta, hai hôm trước tôi còn mua một cái bình uống nước dành cho mèo nhà người ta đấy! A được rồi nếu ai đó bắt nạt người ta tôi sẽ xông lên trước tiên.
- Đó là nữ à?
- Nam.
Anh ta bừng tỉnh:
- Chị gái của tôi ơi, cô nhất định là nghĩ nhầm rồi. Một người đàn ông mỗi ngày nấu cơm cho một mỹ nữ, khẳng định không phải vì chút ít đồ chị mua đâu. Nói thật nhé, người sống ở tiểu khu nay chín phần mười đều không thiếu tiền.
Lam Sam ngẩn ngơ:
- Cái này là ý gì?
Anh chàng bê ly trà lên, ngửa cổ uống một ngụm, tỏ ra đúng phong phạm của một cao thủ thần bí, rồi đặt ly trà xuống, cười nói:
- Tôi không nên nói quá nhiều, xin chị từ từ suy ngẫm!
Lam Sam lòng bứt rứt không yên ăn tiếp hai bát cơm rồi tính tiền ra về. Sau khi về phòng cô quả nhiên suy nghĩ thêm một chút và nhận ra khá nhiều điều. Nếu Kiều Phong đã tuyên bố mình không phải là gay, thế vì sao lại đối với những cử chỉ thân mật của người bạn khác phái này anh chưa bao giờ phản đối hoặc ngăn cản? Hơn thế muốn ăn cái gì, thích cái gì anh đều mua cái đó? Chó má căn bản đều là những biểu hiện tốt đến không thể tốt hơn của trai hiếu hiền hữu nhị thập tứ hiếu mà!
Tiểu thiên tài kia rốt cuộc là có ý gì đây?
Nếu hiểu theo lẽ thường, người này nhất định rất coi trọng cô. Thế nhưng Kiều Phong lại đâu phải là người thường chứ, ai mà hiểu nổi suy nghĩ của cái người có phương hướng não bộ khác người đó chứ? Anh trời sinh đã tốt tính, nhỡ vì anh tốt tính lịch sự mà không từ chối cô thì sao? Cũng hoặc là chỉ coi cô như một người bạn, người ta trượng nghĩa hành hiệp đáp ứng mọi yêu cầu của người bạn hữu này thì sao….
Nghĩ tới nghĩ lui Lam Sam nhận ra mình vẫn chưa hiểu hết về Kiều Phong.
Hết buổi chiều cô cũng không có ý định nào khác, sau khi thăm dò thế giới nội tâm của Kiều Phong, cô quyết định giả ngốc với người ta mà tiếp tục mặt dày ăn chực cơm, trong bữa cơm cô sẽ mở lời xin lỗi. Mặc kệ là thế nào cô cũng không thấy gì bất ổn hết.
Tuy rằng là tối hôm qua thái độ của anh thật rất tổn thương…
Vất vả lắm Lam Sam mới chịu đựng được đến giờ cơm tối, cô lấy hết can đảm gõ cửa phòng Kiều Phong.
Kiều Phong hôm nay cũng chẳng có tinh thần nào để ăn uống, sáng không ăn gì, đến tối xào hai đĩa đồ chay và nấu một nồi cháo hoa.
Ừ, đồ ăn vẫn xào hơi nhiều rồi.
Nghe thấy tiếng đập cửa, lòng anh chấn động, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Lam Sam đang đứng ngoài. Anh mở chốt cửa, dĩ nhiên tim anh đập hơi mau một chút. Anh thầm nghĩ chỉ cần cô có thái độ nhận lỗi đủ khiến anh hài lòng, anh sẽ lại tiếp tục cho cô ăn chực. Nghĩ vậy, anh mở cửa ra.
Lam Sam không thể ngờ rằng sau một đêm Kiều Phong lại có thể trở nên tiều tụy đến vậy, gương mặt vẫn trắng nõn của anh giờ xám xịt, thần thái cũng uể oải hơn, cô ngây ngẩn cả người, hỏi:
- Anh có bị ốm không vậy?
Kiều Phong lại hỏi lại:
- Cô muốn gì nào? – Giọng anh hơi nhàn nhạt giọng mũi.
- Anh bị cảm rồi?
- Cô có chuyện gì nói thẳng đi.
- Tôi… chuyện này … - Lam Sam nhức đầu cười làm lành: - Tôi biết sai rồi còn không được sao, đại thiếu gia rộng lòng bỏ qua cho tiểu nhân này xin đừng chấp nhặt tôi nữa được không?
Kiều Phong hít sâu, bình tĩnh nhìn cô, anh nói:
- Lam Sam, bất kể nghi ngờ điều gì cô đều có thể trực tiếp hỏi thẳng tôi, dù câu chuyện có éo le hơn nữa tôi cũng sẽ không lảng tránh. Thế nhưng vì sao cô chưa hỏi đã suy đoán như thế?
Lam Sam thật là vô tội:
- Tôi hỏi rồi mà!
- Cô hỏi cái gì?
- Tôi hỏi anh có từng được tặng xà phòng hay không, anh trả lời là có! – Nói đến đây, Lam Sam bỗng cảm thấy kỳ lạ, đúng là rõ ràng chính miệng anh đã trả lời như vậy.
Kiều Phong không thể hiểu nổi mà nhìn cô:
- Tôi được tặng xà phòng thì có quan hệ gì đến chuyện tôi có đồng tính luyến ái hay không?
- …. – Cuối cùng cũng sáng tỏ được vấn đề là ở đâu, Lam Sam kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, lúng túng che miệng: - Anh không hiểu được tặng xà phòng là gì à?
- Tôi đương nhiên biết. Ngoài ý nghĩa của từ “tặng”, xà phòng là một loại sản phẩm hóa học có tác dụng vệ sinh, trong thành phần ngoài nước thì còn có kiềm nữa.
Lam Sam vỗ mạnh đầu:
- Hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm hết rồi! Tôi nói cho anh biết nhé, cái từ này đằng sau nó còn có một điển cố, không tin anh cứ lên mạng mà kiểm tra đi. Mặc dù không cần tra anh cũng có thể hiểu ra được rốt cuộc nó nghĩa là gì. Nói chung là tôi không cố ý, cũng không ác ý đoán mò, ai mà ngờ được anh cư nhiên lại không biết ý nghĩa của từ này thế chứ.
Kiều Phong cau mày:
- Vì sao tôi nhất định sẽ biết được ý nghĩa của nó?
Lam Sam chất vấn:
- Nhưng tôi coi anh là anh bạn thân thiết, kề vai sát cánh cùng anh, từ trước đến nay anh chưa hề phản đối nhé. Anh có phải là thích tôi không? – Chính miệng hỏi thế này cô có hơi chột dạ, mắt đảo loạn xạ.
Kiều Phong ngực cứng lại, thốt ra lời:
- Tôi thích cô? Cô trước hết sửa lại não một lần rồi hãy quay lại thảo luận với tôi về vấn đề này.
- Anh… ! – Không hiểu sao Lam Sam bừng bừng lửa giận chỉ vì một câu nói của anh, cô xách quần: - Anh đây là đang công kích chính diện đấy! Chỉ số thông minh cao thì có thể tùy tiện khinh bỉ người khác sao? Rồi rồi rồi tôi biết tôi đần độn, tôi không xứng được làm bạn anh! Được chưa! – Nói xong cô quay đầu đi thẳng về nhà, sau khi vào nhà còn vô cùng tức giận đập cửa thật mạnh.
Rầm!
Cả người Kiều Phong chấn động, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ màu hồng kia. Anh bỗng nhiên thấy rất khổ sở. Tại sao anh lại nói vậy chứ, anh rõ ràng đâu có ý này… Sao lại không khống chế được tâm trạng, chẳng lẽ buổi chiều uống thuốc bị làm sao à? Có phải vấn đề ở thuốc cảm không nhỉ. Ừ có khi nào thuốc hết hạn không?
Anh vào nhà tìm đống thuốc kia xem lại, không hề hết hạn.
Hẳn là vì đang ốm nên tâm trạng không tốt à? Anh hít sâu, cũng không biết phải sửa chữa cục diện hiện tại như thế nào, đầu óc loạn cả nên, chẳng có gì rõ ràng nữa. Anh không còn cách nào khác là vào phòng ăn hưởng thụ nốt bữa ăn của mình nấu. Bữa cơm chỉ có hai món xào, Kiều Phong chỉ lấy một đôi đũa nhưng chẳng muốn động đũa. Cháo hoa cũng chỉ ăn được nửa bát- anh ngã bệnh nên ăn uống thực sự không được tốt.
Ăn xong anh đo lại nhiệt độ cơ thể – 38 độ.
Trước khi đi ngủ anh uống thuốc hạ sốt.
Tuy rằng đã sớm nằm trên giường nhưng anh không sao ngủ được, cả người nóng như một cái lò than, da anh chạm vào nóng rực, anh cảm thấy như bị một tiểu vũ trụ vô hạn thiêu đốt. Đầu anh rất nặng, như đang đội vòng kim cô niệm thần chú, vừa đau vừa khó chịu. Trời rất nóng nhưng anh vẫn đắp chăn trên giường, tuy thấy nóng muốn chết nhưng không hề toát được mồ hôi. Anh rời giường, tự vắt một cái khăn ướt đắp lên trán để hạ sốt. Cảm giác mát lạnh trên trán khiến anh cảm thấy khá hơn một chút, anh mở to hai mắt nhìn khắp căn phòng vắng vẻ tối đen một lượt.
Con người mỗi khi sinh bệnh đều dễ dàng cảm thấy cô đơn.
Kiều Phong ngơ ngác nằm trên giường, tuy cả người anh đều nóng nhưng trong ngực lại lành lạnh. Anh thấy giường mình như một vũ trụ bao la quá rộng lớn thế nhưng không cách nào ngủ được.
Anh lại nằm xuống giường, ôm Schrodinger lên giường cùng ngủ. Schrodinger nằm bên cạnh ảnh, thở phì phỏ, âm thanh đơn điệu cứ lập đi lập lại khiến anh thấy hơi buồn ngủ.
Quá nửa đêm, Kiều Phong lại tỉnh.
Anh cực khó chịu đựng nổi, cả người mềm oặt vô lực, đầu óc đau nhức khổ sở, cổ họng bỏng rát muốn chết, lại còn cực kỳ đau. Anh ho khan, mò lấy cái nhiệt kế từ trên đầu giường đo nhiệt độ cơ thể, 39.7 độ. Sốt đến mức này thì phải lập tức nhập viện thôi. Anh lấy điện thoại di động, gọi cho Lam Sam theo bản năng, nhưng vừa thấy di động hiện lên hai chữ “Đần đần” anh lại không sao ấn nút gọi nổi, rồi anh dập máy.
Sau đó anh gọi taxi.
Nửa đêm, một mình vào viện, tự đăng ký, tự đến gặp bác sĩ, cả người anh đều trong trạng thái mơ hồ, bước đi thất tha thất thểu. Bác sĩ đo lại nhiệt độ cơ thể, hỏi thêm vài vấn đề, cuối cùng nói:
- Sao lại để nặng thế này mới tới, đợi thêm chút nữa để sốt cháy lục phủ ngũ tạng hãy đến chứ.
Kiều Phong ngồi yên lặng chấp nhận toàn bộ những lời khiển trách của bác sĩ.
Bác sĩ này đã bốn năm mươi tuổi, trong mắt ông Kiều Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ông vừa kê đơn thuốc vừa hỏi:
- Sốt cao thế này mà một mình tự đến?
- Vâng. – Anh mở mắt, trong mắt toàn là cô đơn.
Bác sĩ không nói gì thêm, một cậu bé đẹp trai như vậy ngã bệnh lại chẳng có ai chăm sóc, thật đáng thương. Sau đó Kiều Phong được truyền nước muối trên giường bệnh. Hộ lý hẳn là một người mới vào nghề, ghim đến vài lỗ trên tay anh mới tìm được ven, cô nàng áy náy:
- Xin lỗi nhé, có đau không?
Thần sác Kiều Phong dại ra, anh lắc đầu, ánh mắt nhu thuận sạch sẽ như một dòng nước, nhưng có lẽ vì đang bệnh nên dường như có phần trống trải. Những người đẹp thường dễ nhận được sự đồng cảm của mọi người, hộ lý thấy anh hiền lành nên trong lòng cũng cảm hóa.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Phong gọi điện cho anh trai mình.
Ngô Văn không có thói quen dậy sớm, anh nhận điện thoại với giọng điệu khó chịu:
- Kiều Phong, có phải em bị bệnh hay không thế?
- Đúng vậy.
- …
Ở đầu bên kia điện thoại di động, Ngô Văn hít sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh dương đầu tiên đã bắt đầu luồn qua khe cửa, đầu óc anh dần tỉnh táo hơn, anh hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Em hiện không có nhà, phiền anh chăm sóc Schrodinger hộ em.
- Chỉ vì cái con mèo mập của em á? Đừng coi thường anh, anh không thèm làm chuyện đó đâu… Sao giọng em nghe lạ thế? Em ốm à?
Kiều Phong mặc dù bị bệnh nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng và chứa sự bình tĩnh không sao sánh được:
- Em đã nói rồi, đúng vậy.
- Láo toét! Bây giờ em đang ở đâu?
- Bệnh viện.
Ngô Văn càng mạnh bạo:
- Anh biết là bệnh viện rồi, nhưng bệnh viện nào!
Kiều Phong thông báo rõ tên bệnh viện cũng như số phòng, Ngô Văn nhanh chóng hùng hục chạy đến, thật ra bây giờ Kiều Phong cũng đã khá hơn, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống. Mấy cô y tá phụ trách cũng cực kỳ thích anh, rảnh rỗi lại liếc sang ngó. Anh vẫn yên lặng nằm trên giường, thần thái tĩnh lặng, không ngủ được, cũng không nói gì, không ăn bất cứ một cái gì, như một con búp bê bằng gốm sứ mà chỉ cần chạm nhẹ sẽ phiền toái ngay.
Ngô Văn mang bữa sáng đến cho Kiều Phong, Kiều Phong nể mặt ăn vài miếng sau đó lại nhờ Ngô Văn chăm sóc cho Schrodinger.
Ngô Văn hỏi:
- Em tự tới đây?
- Đúng thế.
- Sao không gọi điện cho anh?
- Chỉ là cảm lạnh thôi, không cần phải phiền phức thế.
- Em sao lại sốt đến cháy hết đầu óc thế này. – Ngô Văn trừng mắt nhìn anh, lại hỏi: - Lam Sam đã biết chưa?
Kiều Phong lắc đầu:
- Không biết.
Ngô Văn móc điện thoại di động ra:
- Để anh gọi cho cô ấy.
Kiều Phong ngăn anh lại:
- Không cần.
Ngô Văn chỉ hận rèn sắt chẳng thành lắc đầu thở dài:
- Kiều Phong, rốt cuộc em có biết giao tiếp với phụ nữ không thế?
- Không biết.
- …. – Đủ thẳng thắn đi! Ngô Văn nhẹ giọng khuyên nhủ anh: - Thật ra chuyện này không thể trách Lam Sam được, thực ra là do cái cô Tiếu Thải Vi kia gây chuyện.
Kiều Phong thờ ơ đáp:
- Em biết, tất cả đều chỉ là hiểu lầm.
- Vậy bây giờ em còn già mồm cái rắm gì thế?
Kiều Phong cúi đầu:
- Cô ấy đang giận em.
- Tại sao cô ấy lại giận em? Rốt cuộc là có chuyện gì, còn cái gì trong vở kịch mà anh bỏ qua chứ?
Kiều Phong lắc đầu, tâm trạng uể oải:
- Chuyện này không cần anh lo.
- Được, anh mặc kệ, anh đây cóc thèm quan tâm.
Ngô Văn dặn dò Kiều Phong vài câu sau đó ra về, trước khi đi anh vẫn đồng ý với Kiều Phong là sẽ đưa con mèo mập đến trung tâm chăm sóc thú nuôi.
Ngô Văn đi rồi, Kiều Phong suy nghĩ một chút rồi lấy di động ra, anh thấy trên weibo có rất nhiều tin nhắn, anh xúc động kiểm tra cẩn thận từng tin tức, có rất nhiều người an ủi anh nhưng trong đó lại không bao gồm Lam Sam. Anh cẩn thận xem kỹ một lần nữa, thật sự không có. Ánh sáng trong đôi mắt anh dần mờ đi, anh lật tới lật lui sau đó vào weibo của Lam Sam. Ngay mấy phút trước trên weibo của cô vừa đăng tin: Trưa nay sếp tổng đãi tiệc lớn nha, ăn ăn ăn thôi! – Bên dưới là một bàn đầy các món ăn phong phú.
Kiều Phong mở to hình ảnh, nhìn một lượt các món ăn với thái độ kinh ngạc. Trợ lý ghé đầu vào xem, an ủi anh:
- Không cần vội đâu, rồi anh sẽ được ăn hết các món này.
Anh cũng không thèm nghe lời anh ta, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, cứ như có thể đào ra vàng từ nó vậy.
Trợ lý đành bất đắc dĩ lắc đầu.