Anh quay lưng lại với bầu trời đầy sao băng, khuôn mặt đẹp tựa như một thiên thần vừa giáng xuống từ dải ngân hà. Anh phụng phịu, tâm trạng lạnh lẽo, đôi mắt như chìm trong bóng tối rồi lại cháy lên ngọn lửa bừng bừng. Bởi vì phẫn nộ nên hơi thở của anh cũng dồn dập, ngực phập phồng. cả người anh như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Lam Sam chưa từng thấy anh nổi giận đến vậy, cô sợ sệt, tay chống xuống thảm ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt vô cùng chân thành:
- Cái gì thế, có gì cứ từ từ nói chuyện được mà…
Anh lạnh lùng lên tiếng:
- Tôi và Ngô Văn là anh em ruột, cùng cha cùng mẹ.
- A….. A? - Lam Sam cả kinh thiếu chút nữa rơi cả cằm: - Hai người có thể là….
- Không thể có nhưng. – Anh cắt lời cô: - Bất kể cô bằng cái phương thức sai lầm quái nào mà mà suy luận về mối quan hệ của chúng tôi nhưng đó thực sự cực kỳ ngu xuẩn.
Lam Sam cảm thấy khiếp sợ, sau khi khiếp sợ cô lại rất xấu hổ. Cô nghiễm nhiên hiểu lầm hai anh em nhà người ta thành người yêu, thật đúng là thiếu đạo đức quá. Tốt rồi, nhanh nhanh mà xin lỗi đi:
- Xin lỗi… xin lỗi xin lỗi…. tôi cái đó, tôi thật không cố ý, xin anh đừng để trong lòng nhé.
- Ngại quá, tôi đặc biệt để tâm đấy – Anh nói, đột nhiên đưa tay chỉ vào vị trí ngực trái của mình, tâm trạng cực kỳ bi thương: - Ở đây đang rất khó chịu.
- Xin lỗi… - Lam Sam nhanh chóng phát khóc, khi Kiều Phong nói rằng anh đang khổ sở, cô cũng thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu, dường như ở nơi đó cô cũng đang bị khoét một miếng thịt sâu hoắm vậy.
- Xin lỗi vô ích. Tôi sẽ không tha thứ cho cô, bây giờ tôi không muốn thấy cô nữa, xin lập tức ra ngay khỏi đây.
Lam Sam gật đầu, hiện cô cũng đang rất lúng túng, có lẽ họ nên một mình yên tĩnh thì tốt hơn. Cô đứng dậy, rời khỏi nóc nhà, xuống dưới cô phát hiện cô vẫn khoác áo anh. Cô lo anh sẽ bị cảm lạnh nên lại leo lên:
- Kiều Phong tôi…
Kiều Phong vẫn ngồi trên thảm quay lưng lại phía cô, nghe thấy giọng cô, anh không quay đầu lại mà lạnh lùng cắt lời:
- Câm miệng đi ra.
- Ừ. – Cô nhìn theo bóng dáng anh, sao cô vẫn cảm thấy tấm lưng đó cao ngất một cách bất thường, nhất là trong đêm đen lại càng hiu quạnh cô đơn hơn.
Cô không còn cách nào khác đành đi xuống, thầm nghĩ nếu anh lạnh hoàn toàn có thể lấy thảm đắp lên.
Trên nóc nhà chỉ còn lại một mình Kiều Phong. Anh ngồi trên thảm, hai chân rã rời, tay vẫn chống lên đầu gối, người nghiêng về phía trước khom lại như một chú chó nhỏ đang lạc đường và phải chịu đói rét dằn vặt. Anh ngửa đầu ngắm nhìn cảnh đêm đẹp hiếm có này. Những ngôi sao vẫn rực rỡ chiếu sáng tạo nên một dải thiên hà tuyệt đẹp, thi thoảng lại có vài ngôi sao băng xoẹt qua tựa như một cây pháo sáng không nhanh không chậm cháy trên bầu trời. Đập nước chìm trong màu xanh thẳm của ánh đêm, mênh mông bát ngát cả trời nước một màu.
Tất cả khung cảnh đều tựa như một giấc mơ.
Chỉ có con người không như vậy…
Có một số việc anh không muốn nghĩ, vì càng nghĩ đến lòng anh lại càng thấy chua xót hơn. Kiều Phong không muốn nhớ lại những kỷ niệm cùng với Lam Sam. Anh chỉ đành cười tự giễu, thầm nghĩ , anh cứ luôn cho rằng người khác đần độn, nhưng hóa ra anh mới là người ngu ngốc nhất.
Cũng trong lúc đó, Lam Sam ở dưới lầu đang hết đường xoay xở, cô không sao tìm thấy Tiểu Du Thái và Ngô Văn, cô không biết hai người họ đang ở đâu mà gọi cũng không ai bắt máy. Cô lo lắng hết sức, muốn ra ngoài tìm nhưng hiện đang tối lửa tắt đèn, nhỡ không tìm được người mà lại lạc đường thì cô biết làm sao bây giờ….
Cô lại gọi điện thoại, lần này đã có người nhận , nhưng bên kia lại chỉ toàn những âm thanh kỳ quái khiến da đầu Lam Sam tê dại:
- Tiểu Du Thái, cậu sao vậy?
- Không, không có gì… A!
Lam Sam cuống cuồng muốn chết:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Các cậu đang ở đâu thế?
Lúc này trong điện thoại truyền đến giọng Ngô Văn:
- Không có gì, chúng tôi lập tức quay lại ngay.
- Một lúc dài bao lâu thế? Tổng giám đốc Ngô rốt cuộc anh đưa cô ấy đi làm gì vậy?
- Cô yên tâm, cô ấy không chết được đâu.
- Này? Này?
Anh đã dập máy.
Lam Sam lo lắng đi lòng vòng trong sân, cô cực kỳ sợ tổng giám đốc Ngô sẽ đem Tiểu Du Thái đi ăn tươi nuốt sống, dù sao tính cách của anh cũng không được dễ chịu như cái vị đang ngồi trên nóc nhà kia. Kiều Phong sau khi biết được chuyện hiểu lầm mà không ném thẳng cô từ trên nóc nhà xuống đã là rộng rãi lắm rồi. Nghĩ đến đây, Lam Sam ngẩng đầu lên, cô hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Kiều Phong nhưng lại chẳng hề có. Không hiểu sao cô lại cảm thấy phiền muộn vô cùng. Kiều Phong hẳn sẽ cho rằng cô là một người ác tâm đâu nhỉ? Ai… da…
Người tốt tính khi nổi giận mới là đáng sợ nhất, vì sẽ rất khó dỗ dành. Lam Sam hiện tại cũng không biết phải dỗ dành Kiều Phong như thế nào nữa, vì căn bản anh cũng không thật sự nổi giận đối với cô mà cô lại càng không có kinh nghiệm trên phương diện này.
Lúc này, bên ngoài đang có người nói chuyên, còn mơ hồ có tiếng khóc. A, là Tiểu Du Thái!
Lam Sam vội vàng chạy đến nơi, đúng lúc Tiểu Du Thái đang đi cùng Ngô Văn tiến vào trong viện. Viền mắt Tiểu Du Thái hơi phiếm hồng, một tay bê mông.
Trong lòng Lam Sam nổi nóng:
- Ngô Văn, anh làm gì cô ấy thế?
Ngô Văn hít sâu một hơi, trực giác của anh luôn cực kỳ chuẩn, anh luôn có cảm giác một chuyện hiểu lầm lớn như thế khả năng lớn là trò của cô nàng Tiểu Du Thái đầu óc rắm rít này gây ra, sau một hồi điều tra tỉ mỉ theo hướng nghi vấn của mình, quả nhiên là như vậy. Anh cũng thấy tức giận nên phát cho cô vài cái vào mông.
Tiểu Du Thái bê mông cúi gằm mặt. Cô khóc không phải vì đau mà vì thấy nhục nhã quá, đã 28 tuổi rồi còn bị đánh đòn, mà đối phương lại là một ông sếp tổng nữa chứ!
Nhìn thấy Lam Sam, Tiểu Du Thái cảm thấy có người để dựa dẫm, tăng thêm dũng khí, cô tức giận với Ngô Văn:
- Anh có hiểu nam nữ khác biệt không!
Ngô Văn chê cười:
- Ôi thế a! Lúc cô mặc áo tắm hai mảnh đè tôi xuống gặm thì sao nào? Lúc tôi bị cô lợi dụng tôi có nói gì không? Sao cô chẳng có chút độ lượng nào thế!
Tiểu Du Thái không nói lại được anh, bi phẫn quay mặt đi chỗ khác.
Lam Sam cảm thấy cô không nên can thiệp vào chuyện này, cô nói với Ngô Văn là Kiều Phong vẫn đang ở trên nóc nhà rồi đưa Tiểu Du Thái vào phòng riêng kiểm tra cái mông của cô nàng… Ừ may quá không sao hết…
Lam Sam không biết bốn tiếng đồng hồ qua giữa Tiểu Du Thái và Ngô Văn đã xảy ra chuyện gì, hình như không phải chỉ đơn giản là một trận đòn… Tiểu Du Thái không nói gì nên cô không hỏi thêm nữa, hôm nay đã có quá nhiều chuyện loạn lên rồi nên cô không còn tâm trạng nào để bắt đầu thêm nghi vấn khác nữa.
Đêm đã về khuya, mọi người vui chơi đến mức quá sức mệt mỏi. Lam Sam và Tiều Du Thái đều đi ngủ. Lam Sam ngủ không được ngon giấc, vừa nhắm mắt lại cô đều như thấy hình ảnh Kiều Phong chỉ vào ngực mình và nói rằng anh rất khó chịu. Ngủ không được bao lâu cô nghe thấy tiếng còi ô tô ở bên ngoài cửa liền tỉnh giấc.
Cô phi ra ngoài cửa sổ, thấy trong bóng đêm có một người đàn ông đứng ở trong sân viện, ngửa cổ nhìn lên nóc nhà. Cô cũng tò mò đi tới ngẩng đầu nhìn xem.
Người đàn ông nhận ra cô, hỏi:
- Xin hỏi, Kiều Phong có đúng đang ở trên đó không
- Chắc là thế. – Nếu như đến giờ anh vẫn chưa xuống… Lam Sam thở dài.
Người đàn ông gật đầu:
- Tốt rồi, xin cảm ơn . – Anh ta lấy di động ra, đang định gọi điện, nhưng nghĩ nghĩ gì đó rồi không muốn hoãn lại giúp mỹ nữ đứng bên một tay, ngay lập tức nói: - Tôi tên là Tạ Phong Sinh.
- Tôi tên là Lam Sam. Anh chính là anh Tạ ạ? Tôi đã từng gọi điện thoại cho anh.
Tạ Phong Sinh thấy hơi kỳ lạ:
- Thật vậy ư? Xin lỗi nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào hết.
- Đúng, là Kiều Phong cho tôi danh thiếp của anh, tôi muốn nhờ anh giúp quản lý tài sản, anh nói rằng dưới 500 vạn thì không cần nhắc tói. – Sau đó , không có sau đó….
Anh che miệng:
- Khụ ngại quá.
- Không có việc gì, tôi hiểu mà, anh nhanh lên gọi anh ấy xuống đi.
Ta Phong Sinh liền ấn số gọi, sau khi chuyển máy, anh oán giận nhìn điện thoại di động:
- Tiểu tổ tông ơi, anh có thể xuống đây nói chuyện không? Đi gì mà đi, tôi không phải đã đến tận đây đón anh đi à! Được được được lập tức lập tức đi!. Cái gì ? Lam Sam ? Được được được tôi biết.
Anh cúp máy, Lam Sam tò mò hỏi anh:
- Kiều Phong nói gì tôi à?
- Anh ta nói anh ta không muốn nhìn thấy cô, hy vọng cô có thể tránh mặt để anh ấy rời khỏi đây.
Lam Sam lại phiền muộn, không còn cách nào khác đành trở về phòng. Cô tắt đèn, mở cửa sổ lén lén nhìn vào trong viện. Cô nhìn thấy dáng người cao cao của anh xuất hiện, nói vài câu với Tạ Phong Sinh trong viện rồi hai người cùng lên xe và rời đi. Trước khi đi anh hơi quay đầu lại nhìn về hướng cô, như là anh thấy được cô.
Lam Sam vội buông rèm cửa sổ xuống. Cô quay lưng lại đột nhiên lại thấy khổ sở. Hai người đang tốt đẹp tại sao lại loạn lên như thế này…