Lúc Kiều Phong khai hỏa toàn bộ hỏa lực thật đáng sợ, Lam Sam chạy tới chạy lui khắp sân như đội viên cứu hỏa, cô cảm thấy chỉ có một từ duy nhất có thể hình dung đến trạng thái bây giờ của mình: Mệt mỏi.
Cuối cùng, cô chạy đến sức cùng lực kiệt, ném cái vợt xuống, đỡ thắt lưng nói:
- Tôi không chịu nổi nữa!
Kiều Phong nhàn nhã đi tới, mặt không đổi sắc hỏi cô:
- Vậy cuối cùng tôi là chuẩn man hay là tiểu thư khuê các hả?
Lam Sam hít một hơi thật sâu, miệng thở phì phò, giơ ngón tay cái về phía anh:
- Anh là ông nội…
- Cô không cần khiêm tốn tốn như vậy. – Kiều Phong nói, nhặt cái vợt bóng bàn của cô lên: - Đi nào, thực hiện một vài động tác thả lỏng sau khi vận động.
Lam Sam hiện tại mệt như chó chết, còn chả động nổi chân tay, ngay sau đó ngồi chồm hổm xuống dưới đất trông cực xấu:
- Tôi không làm đâu, tôi mệt muốn chết, tất cả là tại anh.
Kiều Phong mạnh mẽ kéo cô dậy, dẫn cô đi dạo xung quanh hai vòng, trông cô uể oải như một con khỉ nhỏ. Nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của cô, anh thấy hơi buồn cười, nhưng không hề cảm thấy bực mình. Anh kéo cổ tay cô, nhẹ nhàng mát xa các cơ bắp trên cánh tay, hôm nay vận động mạnh như vậy nếu không thư giãn gân cốt cẩn thận ngày mai sẽ rất đau.
Lam Sam mừng rỡ hưởng thụ sự phục vụ của anh, thôi không nói nữa, thật quá thoải mái.
Mat xa xong cánh tay, Kiều Phong nói:
- Tự xoa bóp chân đi.
- Tôi không làm đâu.
Anh không thể làm gì khác hơn là phải ngồi xổm xuống giúp cô. Lại nói tiếp, kẻ đầu xỏ khiến cô mệt mỏi thế này là anh cho nên làm chút chút chuyện nhỏ này cho cô cũng là chuyện đương nhiên, thôi cực khổ chút vậy. Kiều Phong đỡ lấy mắt cá chân Lam Sam, hơi khẽ nâng lên khiến cho cơ chân cô không còn bị bó chặt nữa. Anh lấy tay phát nhẹ lên bụng chân cô.
Kiều Phong nhìn đôi cẳng chân trắng nõn thon dài như châu như ngọc cùng với đường cong thanh thoát, trên tay anh cầm là mắt cá chân mảnh mai tinh tế, bàn tay anh tiếp xúc lên phần da trơn mượt vô cùng đàn hồi, tầm mắt dần di chuyển lên trên, là bắp đùi mượt mà nhẵn nhụi vô cùng hấp dẫn như một món đồ sứ trắng, tiếp tục di chuyển lên trên… Không, không được nhìn tiếp lên trên nữa!
Anh cảm thấy mình đúng là đồ bại não, làm sao lại đi sờ nắn chân phụ nữ thế này. Kể cả bình thường có bị cấm dục đến nội thương đi nữa thì anh vẫn là một người đàn ông, anh vẫn có những ham muốn bình thường của một người đàn ông. Rồi bỗng nhiên một ngày được chạm đến đôi chân dài hấp dẫn cùng mắt cá chân xinh đẹp của người khác phái, khó tránh khỏi cảm giác tim đập nhanh hơn một chút. Trong chớp mắt lòng Kiều Phong chợt thấy rung động, ngay sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, anh cảm thấy xấu hổ, bất chợt ném chân cô ra.
Lam Sam vốn đang rên rỉ hưởng thụ sự phục vụ của cái máy xoa bóp hình người, đột ngột bị ném ra, cô không đề phòng, thiếu chút nữa thì ngã nhào. Cô lùi lại một bước, ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
- Tự làm đi, dưới 200 cái thì đừng đòi ăn cơm tối.
…. Lại dọa nạt nữa rồi, cái đồ!
Kiều Phong mặc kệ phản ứng của Lam Sam, anh đứng dậy, quay lưng về phía cô, bắt đầu mở rộng cơ thể, thư giãn cơ bắp.
Sau khi xong, Lam Sam đòi uống nước lạnh, bị Kiều Phong thẳng thừng cự tuyệt, anh đồng ý sẽ trở về pha trà cho cô uống.
Đi một mạch về nhà đã gần chạng vạng tối, những cơn gió trong lành làm bay đi những giọt mồ hôi. Lam Sam theo Kiều Phong về nhà, thấy Kiều Phong đi vào phòng làm việc lấy dụng cụ pha trà, cô liền đi theo anh vào phòng làm việc.
Lại nói, cô vẫn chưa được tham quan nhà anh, cô chỉ biết căn hộ anh đang ở là một căn chung cư rộng hơn căn hộ của cô tầm 100 mét vuông, đôi khi anh vẫn oán giận nhà mình không đủ không gian, nếu thế thì nhà cô có thể trực tiếp bị xếp thành nơi chạy tị nạn rồi.
Phòng làm việc của Kiều Phong rất đơn giản nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy choáng ngợp như cũ, bốn bờ tường đều kê giá sách thẳng đứng , trên giá xếp chặt cứng sách, thoạt nhìn đã thấy sợ rồi. Cô tiện tay rút một quyển, đọc một lúc vẫn chẳng hiểu gì, liền trả về chỗ cũ rồi rút một quyển khác nhưng đọc vẫn không thể hiểu nổi. Cô không rút sách ra nữa mà đứng bên cạnh giá sách xem qua bìa gáy của các quyển sách, thật ra chỉ cần đọc tên sách thôi đã có một đống thứ cô chẳng hiểu nổi nó là cái gì luôn…
Lam Sam cảm thấy mình thật nhỏ bé, dường như cô cảm thấy tự ti, cùng lúc đó Kiều Phong lấy dụng cụ pha trà ra, chủ động rời khỏi phòng làm việc.
Cô đứng ở cửa thư phòng, chỉ chỉ vào một căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, hỏi Kiều Phong:
- Một phòng là phòng ngủ, một phòng là phòng làm việc, phòng thứ ba là gì thế?
Phòng thứ ba là phòng có công năng tổng hợp, Kiều Phong trực tiếp dẫn cô đi tham quan. Trong phòng được chia làm hai phần, một phần là lãnh thổ của Schorodinger, trong đó có một cái nhà nho nhỏ, cầu trượt, và một vài món đồ chơi nho nhỏ. Phần còn lại dùng để tập thể hình, trên giá có để tạ tay, trên tường dán 64 chiêu thức thái cực quyền.
Ấn tượng của Lam Sam đối với Kiều Phong lại thay đổi:
- Tôi cứ nghĩ anh là cái đồ tiểu mặt dưa cơ, không ngờ anh “ mặc quần áo thì gày, cởi ra lại đầy cơ bắp”, chậc chậc.
Kiều Phong kín đáo nhìn cô:
- Cô lén nhìn trộm tôi thay quần áo à?
- Khụ khụ, không có…. – Lam Sam đôi khi không có biện pháp để trao đổi thông tin với tên tiểu thiên tài bại não này. Cô sờ sờ cái tạ tay, nói: - Lực cánh tay của anh cực kỳ tốt, xem ra là thường xuyên nâng cái này.
Kiều Phong khá tự hào:
- Tôi còn có cơ bụng nữa cơ.
Lam Sam nhướn mày, giả vờ kinh ngạc nói:
- Nhưng không thể cho cô xem được.
Ai thèm xem chứ!
Sau khi tham quan hết các phòng, Lam Sam cùng Kiều Phong quay lại phòng khách, lúc đi ra cô tiện tay bế Schorodinger còn đang mơ ngủ ra theo. Schorodinger tức giận trợn mắt.
Cái kiểu pha trà mà Kiều Phong nhắc đến thật ra chính là trà đạo, có rất nhiều quy tắc. Lam Sam thấy thật buồn chán, cô ôm Schorodinger ngồi dựa vào cửa sổ sát đất đùa nghịch. Phía trước cửa đặt một tấm thảm giống với tấm thảm trải trong phòng khách. Lam Sam cởi dép, tháo tất, cô cảm thấy thật mềm mại thoải mái, cô đã định làm thế này từ nãy cơ. Cô ngồi trên thảm, vuốt ve đường hoa văn trên thảm, hỏi Kiều Phong:
- Kiều Phong Kiều Phong, anh mua thảm này ở chỗ nào thế, trông cũng khá đẹp,lúc nào tôi sẽ mua một cái giống như vậy.
- The docter.
- Ở chỗ nào?
- Ở một cửa hàng bán thảm Iran ở Thượng Hải có tên là “The docter” năm 2010.
Lam Sam âm thầm ngậm chặt miệng không hỏi nữa. Thảm Ba Tư nổi tiếng nhất thế giới, thảm Iran là sản phẩm tốt nhất trong những thảm Ba Tư, giá của nó chắc cô có bán mạng cũng không trả nổi đâu, không hỏi không hỏi nữa.
Cô từ từ nằm xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, thở phào nhẹ nhõm, rồi cô sung sướng kêu lên:
- A , tôi có cảm giác mình đang nằm trên nhân dân tệ!
Schorodinger nhân cơ hội này nhảy ra thoát khỏi ma trảo của cô, nó thề chết cũng không cùng bầu bạn với người này.
Lam Sam lăn một vòng trên mặt đất, cảm thấy thật quá dễ chịu, sau đó cô lại lăn qua, lăn lại…
Schorodinger ngồi chồm hổm bên cạnh, ngây ngốc nhìn cô.
Kiều Phong lơ đễnh ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Lam Sam lăn lộn trên thảm, vừa lăn vừa lẩm bẩm:
- Tôi là trục quay của máy giặt.
Được một lúc thì mặt trời ngả về Tây, ánh tả dương đỏ thắm hắt qua khung cửa sổ tràn vào phòng chiếu trên người cô như một vầng hào quang. Chiếc bóng mờ trong ánh hoàng hôn thật ấm áp vui vẻ. Thân hình lả lướt của cô đắm chìm trong ánh tà dương dường như đang ánh lên một quầng sáng nhu hòa thần thánh. Đôi chân dài vắt trên thảm hoặc đạp lung tung khiến cả cơ thể cô chuyển động theo làm người ta hoa cả mắt không kịp nhìn. Kiều Phong không cẩn thận nhớ lại những cảm xúc của mình lúc chiều, vừa dâm tà lại tuyệt đẹp, anh hơi ngượng ngùng, cúi xuống không nhìn cô nữa.
Tuy đôi mắt không còn dõi về phía cô nhưng tâm trí vẫn đặt ở đó, tai anh vẫn nghe thấy giọng cười khúc khích của cô cùng tiếng meo meo tức giận cảnh cáo của Schorodinger, anh không khỏi buồn cười.
Rất lâu sau này, khi Kiều Phong hồi tưởng lại con đường tình yêu của họ, anh vẫn cảm thấy thật thần kỳ. Tình yêu của họ không quá oanh oanh liệt liệt, cũng không phải loại yêu hận đan xen anh sống tôi chết, họ đến với nhau một cách bình bình đạm đạm như dòng thủy lưu, vừa dịu dàng lại không quá mãnh liệt nhưng vẫn rất sâu sắc. Một tình yêu như vậy có lẽ không quá nổi bật nhưng đối với anh và cô, đó là tốt nhất.