Kiều Phong không ngờ sẽ gặp phải loại nữ lưu manh điên cuồng đến thế.
Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn sáng tỏ, lại còn ở trung tâm triển lãm quốc gia đông người qua lại nữa chứ…
Anh nhìn một vòng chung quanh, sau đó nhận ra, hình như anh đã xông vào khu vực không có người.
… Người đâu hết rồi?
Người thật thì chả có một mống, mà người giả thì có cả đống lớn luôn. Con nào con nấy đều có dáng vẻ nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm.
Anh vô tâm vô thức mà đến cái chỗ thế nào thế này?
Trí nhớ từ tốn đảo một vòng. Hôm nay anh đến đây xem mắt, đối phương là một cô gái theo ngành nghệ thuật, cô nàng hẹn gặp anh tại đây. Anh tới trước, cô gái đó bị tắc đườnug nên đến muộn, anh đợi một lúc, buồn chán nên đi dạo một vòng. Đi một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra một mệnh đề mới, vừa đi vừa tự luận, sau cùng thấy một cái ghế, không tự chủ được mà ngồi xuống.
Sau đó thì lập tức như lão hòa thượng nhập thiền.
À, quên nói, anh là một phó giáo sư, nghiên cứu về phương hướng vi lượng tử vật lý học.
Sau đó thì anh bị đùa giỡn, đối phương không chỉ sờ mặt, mà còn định vạch quần anh…
Một hành vi lưu manh như vậy thật quá mới mẻ đối với nhận thức của Kiều Phong. Cô gái đó còn nói với anh: “Từ từ lựa chọn” nữa chứ, còn về phần chọn cái gì, bây giờ thì đã rõ ràng.
Nghĩ đến đây, anh nhìn đống mô hình đồ chơi xung quanh một lần nữa, những thứ này vốn vô cùng khiêu khích người ta, anh thấy hơi mất tự nhiên, vội vã rời đi.
Khu triển lãm không phải không một bóng người, chẳng qua do anh vừa ngồi đợi ở một chỗ ít người quá. Nhân viên bán hàng ở đây chất lượng khá cao, trông khá bắt mắt, bảo sao người ta không đổ xô nhau đi xem, nhưng anh lại cảm thấy không nên nhìn hau háu vào người đẹp như thế, liệu có phải anh đã mất hứng thú với phụ nữ rồi hay không nhỉ…
Đối tượng xem mắt của anh cuối cùng cũng đến, trước tiên hai người cùng đi ăn trưa.
Trên bàn ăn, cô nàng không thể thiếu việc bày tỏ những nghi vấn của mình đối với Kiều Phong. Cha mẹ anh làm nghề gì, trong nhà có mấy anh chị em, có xe có nhà không, nhà riêng đã được thanh toán hết hay chưa?...
Kiều Phong trả lời rất ngắn gọn, hỏi gì đáp nấy: Cha mẹ anh đều là giáo sư đại học, ngoài ra anh còn có một anh trai, không xe, có nhà, vậy là hết toàn bộ các khoản.
Cô gái đó gật gật đầu, lại hỏi:
- Điều kiện của anh rất tốt như vậy, hẳn nhà riêng đã được sắm từ sớm rồi nhỉ? Có ở trung tâm thành phố không? – Điều kiện này rất quan trọng đấy.
Nhà của Kiều Phong ở khu phía Bắc, gần chỗ anh làm việc. Nhưng khu Bắc thì không được tính là gần trung tâm thành phố lắm, nên anh lập tức lắc đầu:
- Không.
A, vậy là ở ngoại thành rồi? Cô gái khá thất vọng, một lát sau lại hỏi:
- Vậy tài sản cố định trên danh nghĩa của anh là bao nhiều?
Đối với trạng thái tài sản của mình, Kiều Phong mãi mãi không có nhận thức rõ ràng chính xác như hằng số Planck, anh lại lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ.
Cô gái tự động phiên dịch thành: về căn bản tôi đây ngoài nhà riêng thì không có tài sản cố định nào nữa.
Sau một cuộc trò chuyện không ra đâu vào đâu, đối phương trong lòng đã có đánh giá với Kiều Phong trên một số phương diện. Đa số các điều kiện đều gần như đều đạt tiêu chuẩn, quan trọng nhất là điều kiện bên ngoài của anh được đánh giá rất cao, trình độ cũng được nâng cấp trên mức bình quân.
Nói chung là có thể tiếp tục khảo sát thêm.
Sau bữa cơm trưa, hai người cùng vào xem triển lãm. Cô gái đó đưa Kiều Phong đến đây với tính toán: xem biểu hiện của anh khi đối mặt với những người mẫu ăn mặc hở hang trên sân khấu thế nào , nhờ đó có thể đưa ra phán đoán cơ bản đối với mức độ háo sắc của anh.
Về cơ bản, Kiều Phong không hề nhìn những cô nàng người mẫu kia, các cô gái này ăn mặc quá thiếu vải, nếu anh cứ nhìn chằm chằm thì thật thất lễ, vậy nên anh một mực nhìn thẳng về phía trước, hoặc nhìn xuống mặt đất, khi nói chuyện với đối phương, anh sẽ nhìn vào mắt cô.
Cô gái kia rất hài lòng với điểm này. Đôi mắt anh rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong sáng, khi nhìn cô chăm chú, cô dường như đang bị vây trong một biển nước trong suốt.
Họ vừa đi vừa trò chuyện. Cô gái này đang giảng giải về lý luận nghệ thuật của mình, và nói với anh về Derida. Kiều Phong yên lặng lắng nghe, cô gái đó lại cho rằng anh không hiểu, vì vậy tỏ ra khá đắc ý. Cô ngượng ngùng cười cười,quay sang bên khác, hỏi:
- Có phải những chuyện này khiến anh cảm thấy nhàm chán không?
- Không. – Kiều Phong lắc đầu. – Rất có ý nghĩa, em có thể nói tiếp một chút về Lyotard, Ham Bas, Feyerabend, tôi cũng rất muốn nghe.
… Quí ngài đẹp trai nào đó ơi, anh có thật chỉ đơn giản là giáo sư vật lý không vậy… Vẻ mặt cô gái đó khá mất bình tĩnh, cũng không dám nói chuyện mạnh dạn như vừa nãy nữa.
Kiều Phong nhận ra thái độ của cô nàng có vẻ không được tốt lắm, nghĩ rằng do mình lỡ lời, lập tức chuyển sang vấn đề khác:
- Thật ra tôi cũng không hiểu biết rõ về nghệ thuật hiện đại lắm, hay chúng ta chuyển sang tâm sự về văn hóa phục hưng đi?
Kế tiếp, cô gái đó nói ngày càng ít.
Vì không thể lý giải được bầu không khí lạnh nhạt lúc này, Kiều Phong cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng vì không khí ngày càng trùng xuống hơn, nên hiện tại anh cũng đã được rèn luyện, có thể tỏ ra thản nhiên.
Hai người cùng đi bộ đến khu sưu tầm, ở đây có đủ loại, tập trung đủ cấp độ, trình độ văn hóa, trong đó cũng có một vài bức tranh và đồ cổ giá trị.
Mấy thứ này,Kiều Phong có thể chăm chú tiếp tục ngắm nhìn, không hề có cảm giác thẹn thùng. Ngược lại, cô gái đó đi bên cạnh anh lại đỏ mặt, ánh mắt phiêu loạn.
Rời khỏi khu cất giữ đồ triển lãm, họ đến đại sảnh, Kiều Phong lơ đễnh nhìn lướt qua phía góc phòng, thấy hai bóng dáng khá quen mắt.
Lam Sam cảm thấy thật kỳ diệu, nếu trong trường hợp khác mà nhìn thấy mấy thứ ngày hôm nay, cô nhất định tương đối nể tình, nhưng sau nửa ngày ngao du trong bể hải dương khẩu vị nặng, đột nhiên lại thấy bình tĩnh đến không thể oán trách. Cẩn thận suy nghĩ thì chuyện nam nữ hoan ái vốn là chuyện hết sức bình thường, thật ra không cần phải quá cấm kỵ.
Trong đại sảnh đang quảng cáo phát miễn phí mô hình, Lam Sam và Tiểu Du Thái mỗi người đều nhận một cái đại JJ bằng chất dẻo. Bởi vì mô hình này quá dài, quả thật có thể tham gia vào hàng ngũ vũ khí trong quân đội, cũng không biết là do ai bắt đầu trước, nói chung hai cô cầm mô hình bắt đầu ẩu đả lẫn nhau.
Dù sao chất dẻo xốp có đánh vào người cũng không gây đau, hai cô chơi vui vẻ như được vào đại hội âm nhạc.
Kiều Phong dừng lại.
Đây chính là hai cô gái muốn vạch quần anh.
Cô gái đi xem mắt cũng theo tầm mắt anh mà nhìn sang, bỗng cười rộ lên, nụ cười vừa rụt rè vừa khá không đồng tình.
Mắt Kiều Phong dừng ở camera ngay trên đỉnh đầu Lam Sam. Anh lặng lẽ rút di động ra. Sau 30 giây, Kiều Phong lướt nhìn lên màn hình lớn.
Đối tượng xem mắt nhỏ giọng hỏi:
- Sao anh không để ý đến em thế?
- Hả? Xin lỗi nhé, tôi không nghe thấy, em đang nói gì vậy?
- Em nói, bọn họ thật to gan nhỉ.
Kiều Phong phụ họa:
- Đúng là rất to gan.
Trong đại sảnh đã có người phát hiện ra điểm không thích hợp, họ chỉ trỏ lên màn hình lớn, trêu chọc. Cô gái xem mắt cũng nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc mà che miệng.
- Chuyện gì xảy ra thế, anh mau nhìn xem.
Kiều Phong cất điện thoại đi:
- Chúng ta đi thôi.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra sự thay đổi trên màn hình lớn, ban đầu chỉ là những hình ảnh quảng cáo, sau đó biến thành những hình ảnh tạp nham, bối cảnh dần như bất động, chỉ còn có hai cô gái ở đó…
Tiểu Du Thái đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên lướt mắt qua màn hình lớn, sau đó hét lên:
- Lam Sam cậu nhìn đi, trên màn hình lớn có hai kẻ điên đang cầm JJ đánh nhau kìa.
Lam Sam:
- ….
Cô quay đầu nhìn về phía màn hình lớn. Trên màn ảnh là bóng lưng hai cô gái, ăn mặc y hệt hai cô. Cô không cam tâm mà hơi dơ tay lên, cô gái trên màn hình cũng giơ tay lên.
Cô chăm chú nhìn xung quanh, ừ,, không ai vây lại xem hai người họ.
Tiểu Du Thái choáng váng, cô ngẩng đầu lên tìm kiếm xung quanh xem có camera không.
Sau đó, Lam Sam nhìn thấy mặt của Tiểu Du Thái ngay trên màn ảnh.
Không còn kịp suy nghĩ nữa, trong đầu Lam Sam giờ chỉ có một ý niệm duy nhất.
- Chạy. – Lam Sam hô một tiếng ra lệnh, sau đó ném hai mô hình đi rồi bỏ chạy.
Đi ra ngoài chừng mười bước, Lam Sam nhìn thấy một tờ rơi vứt đi, mặt tờ giấy trơn tuột nên khi tiếp xúc với mặt đất như đạp phải ván trượt.
Hai chân cô trượt giang rộng, mắt thấy đang sắp ngã đến nơi. Tiểu Du Thái lôi cô dậy, nhưng vì không kéo mạnh nên chỉ níu được có nửa người. Ngay sau đó, cô ngã xuống, vai trước chấm đất, đầu nghiêng sang một bên, sau đó, cổ cô vang lên một tiêng “Ca” nho nhỏ.
…
Lam Sam vẹo cổ lao ra khỏi trung tâm triển lãm quốc gia, tạo hình của cô khá khác biệt nên hấp dẫn vô số ánh mắt. Tiểu Du Thái chặn một cái taxi lại, đỡ Lam Sam vào xe. Lam Sam bị ép nghiêng đầu, mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, cô lười chỉnh lại, chật vật ngồi xuống ghế.
Tài xế thấy cô cử động bất tiện, liền hỏi:
- Em gái này bị sao vậy?
Tiểu Du Thái đáp:
- Đừng nói nữa. Sư phụ phiền anh đưa chúng tôi đến bệnh viện ngay.
- Được ngay. – Tài xế lại nói: - Hiện giao thông đã khá hơn một chút rồi, sáng nay thì chắc chắn đã tắc nghẹt đường rồi.
Qua kính chiếu hậu, Tiểu Du Thái quan sát tài xế lái xe, anh ta là một thanh niên còn khá trẻ, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, nhưng trên trán lại có một cục u trông rất kỳ quái, cô kinh ngạc:
- Sư phụ ơi, anh có thể thấy ấn đường của mình không? Đấy đấy đấy… trông rõ cực nhé. – Xanh biếc như màu lá cây luôn.
Sư phụ kia vui vẻ cười phốc một tiếng:
- Cô cứ yên tâm, tôi không phải đang bị vận đen quấn thân đâu, thực ra chỉ là gặp trúng ôn thần thôi. Hôm nay tôi gặp một cô nàng xinh đẹp trên đường, thấy người đẹp thì sáng mắt, mới trêu ghẹo cô ấy có hai câu, kết quả là cô nàng ấy nóng tính quá, nhặt một hòn đá lên chọi tôi.
Tiểu Du Thái nhếch miệng:
- Con gái nhà ai mà ra tay tuyệt tình vậy chứ?
- Ai mà biết được… Thật ra cũng chẳng sao, nhưng nhục một nỗi lại làm lỡ chuyện làm ăn. Hôm nay có vài người lên xe, vừa mở cửa đã thấy ấn đường xanh lè, quay đầu đi thẳng.
Tiểu Du Thái bị chọc đến mức trợn mắt.
Tài xế còn nói, nếu cô gái đó dám ngồi lên xe hắn, hắn nhất định sẽ chở cô ta đi thật xa, ném cô lại Vạn Lý Trường Thành rồi mặc kệ cho cô tự về.
Tiểu Du Thái lại hỏi:
- Nếu nhỡ cô ấy gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?
- Không có chuyện đấy đâu, tôi sẽ lái xe theo bên cạnh cô ấy.
Nói xong hai người đều cười ha hả.
Lam Sam một tay đỡ cổ, một tay kéo tóc, cố gắng che thật kín khuôn mặt, đồng thời trong lòng cô âm thầm đổ lệ. Ôi hôm nay đi ra ngoài chơi, chuyện gì cũng thật là…