"Mẹ mặc kệ con có bất kề lí do gì, năm nay nhất định phải quay về nhà, bằng không sau này cũng đừng quay về nữa!"
Nhìn cuộc gọi bị cắt đứt lưng chừng, Viêm Y cảm thấy vô cùng lo lắng, đầu dây bên kia là của lão Phật gia nhà cô,
cho dù có miễn cưỡng thế nào, cô cũng chỉ có thề im lặng tiếp nhận. Lời nói của mẹ cũng không phải chỉ là lời cảnh cáo đối với cô. Nếu năm nay cô nhất quyết không chịu về nhà, bà sẽ lập tức cắt đứt quan hệ mâu tử. Cả đời cô cũng chỉ có một người mẹ, cho dù thế nào cũng không thề nói đoạn tuyệt là
đoạn tuyệt được.
Viêm Y thở dài, buông lỏng tay đặt điện thoại xuống, người bạn thân nhất của cô là Phó Thu đang ngồi đói diện bàn ăn, chỉ nhìn qua sắc mặt của Viêm Y, cô cũng đại khái đoán được nội dung của cuộc gọi.
"Cậu thật sự muốn trở về?"
“Còn có cách nào khác sao?” Viêm Y nhún vai, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ: “Tớ cũng đã mười năm làm đứa con gái "Bất hiếu" rồi, nếu bây giờ không trở về, mẹ cũng sẽ không nhận đứa con gái này nữa.”
"Nhưng mà..." Phó Thu do dự muốn nói nhưng lại thôi, bèn chép miệng: "Bên kia làm sao bây giờ?" Viêm Y biết Phó Thu đang ám chỉ điều gì, cô cũng đang vì chuyện đó mà đau đầu nhức óc đây.
Vốn dĩ năm nay về nhà là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, lúc đầu Viêm Y cũng tích cực hưởng ứng lời triệu tập của bậc lão bối, hy vọng có thê trở về quê hương vinh quy bái tổ, giành được sự tán dương cao nhất từ
người thân.
Thật không ngờ, tai nạn bất ngờ ngày hôm qua đã phá vỡ mọi thứ!
Viêm Y lớn lên trong một gia đình đơn thân, đề thoát khỏi sự kiểm soát của lão Phật gia ở nhà, cô liền kiên quyết chọn Đại học Thâm Đại cách xa quê hương. Sau khi tốt nghiệp đại học thậm chí cũng chưa từng nghĩ đến sẽ quay lại quê nhà đề phát triển sự nghiệp. Trực tiếp ở lại Thâm Thành trở thành một gia tộc một thành viên.