Ôn Hành không đưa Trầm Du Nhất trở về khách sạn trước đó nữa mà thuê một phòng ở gần đây.
Tay hắn đang nắm chặt lấy tay cậu, tuy rằng vẫn đang im lặng không nói nhưng lòng bàn tay thì nóng rực, đến mức khiến trái tim Trầm Du Nhất run rẩy. Cậu muốn bỏ chạy, nhưng cũng lại muốn bị sức nóng đó đốt cháy một vết bỏng, để có thể lưu lại hơi ấm của hắn trên người.
Thang máy chạy lên, Trầm Du Nhất rụt tay lại, lỗ tai đỏ bừng.
Hai người họ không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng.
Nhưng cửa thang máy vừa mở ra, Ôn Hành đã bất chợt kéo Trầm Du Nhất vào lòng, những cái hôn đổ ập xuống, khiến hai mắt nhìn nhau bối rối, bước chân lảo đảo loạng choạng trên thảm lông dài màu xám của khách sạn.
Ôn Hành quẹt thẻ nhanh lẹ mở cửa phòng, rồi rầm một tiếng trở tay đóng cửa, từ đầu đến cuối không hề buông Trầm Du Nhất trong lòng ra.
Hắn đấy cậu lên tường để hôn, môi Trầm Du Nhất sưng đỏ cả lên, hơi đau. Cậu đẩy nhẹ Ôn Hành, né mặt qua một bên.
"Ôn Hành, " Trầm Du Nhất nhỏ giọng nói, "Anh từ từ đã."
Ôn Hành cúi gập người, tựa trán lên bả vai Trầm Du Nhất thở hồng hộc, không nói gì.
Qua một lúc, Ôn Hành vẫn giữ nguyên tư thế đó rồi giơ tay lên.
Tách một cái, đèn trong phòng sáng lên.
Trầm Du Nhất ở trong lòng hắn khẽ run nhè nhẹ.
Ôn Hành buông cậu ra, cởi áo khoác lông màu đen của mình thả xuống nền đất, môi lại dán lên mặt Trầm Du Nhất.
"Nhất Nhất, cởi áo khoác." Ôn Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng rồi bỗng nhiên lại dùng giọng cầu khiến, "Cởi áo khoác ra đi..."
Trầm Du Nhất cảm thấy hắn như thế khá là đáng yêu, cũng ngoan ngoãn kéo khóa áo ra.
Áo khoác rơi tuột từ bả vai tới gót chân Trầm Du Nhất. Cậu tiến lên từng bước, dùng ánh mắt vừa ngại ngùng vừa kiên quyết nhìn Ôn Hành. Ôn Hành nhìn mà trong lòng mềm nhũn, thầm nghĩ chỉ muốn đối xử với cậu thật tốt.
Trầm Du Nhất ngẩng đầu lên, chủ động tiến sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Ôn Hành. Tay cậu nắm siết lấy phần áo quần quanh eo hắn, siết rất chặt. Gương mặt trắng nõn phiếm hồng, nụ hôn ngây thơ đến mức không thể tính là một nụ hôn được.
Ôn Hành chợt bế cậu lên như bế công chúa, mang tới đặt lên giường phía trong phòng.
Tay hắn chống lên giường làm trụ, hôn lên vầng trán và mí mắt run run của Trầm Du Nhất, sau đó cực kỳ kiềm chế ngồi thẳng lên.
Hắn có cảm giác Trầm Du Nhất nằm trền giường lúc này tựa như một giấc mơ vậy, không muốn đánh thức mình dù là bằng phương pháp nào.
"Nhất Nhất," Giọng Ôn Hành khàn khàn, "Em ngủ đi."
Ôn Hành không biết bản thân phải dùng bao nhiêu sự tự chủ thì mới có thể xoay lưng lại được.
Cơ bắp của hắn cũng phát run luôn rồi.
Thế nhưng Trầm Du Nhất đã nắm lấy những ngón tay của hắn, làn da mịn màng hơi lành lạnh áp vào những ngón tay ấm áp.
"Không giải quyết chuyện gì hết." Ôn Hành nhắm mặt lại, giải thích, cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình. "Anh không muốn ngày mai em lại hối hận."
Trầm Du Nhất nhìn hắn một hồi, đoạn cởi quần dài và tất của mình, lộ ra một đôi chân trắng nõn, khớp xương hồng hào.
Rồi cậu áp mặt vào lưng Ôn Hành.
"Anh thích em không?"
"Thích." Ôn Hành đáp rất nhanh, rất kiên quyết.
"Thích bao nhiêu?"
"Rất thích."
Trầm Du Nhất im lặng mấy giây.
"Nói lại lần nữa."
"Thích." Ôn Hành xoay người nhìn cậu, có hơi quá mức nghiêm túc, "Anh cực kỳ, cực kỳ thích em."
Trầm Du Nhất đáp 'Ừ' một tiếng rất khẽ.
"Chỉ cần vậy là đủ rồi." Cậu ngại ngùng nói, "Những cái khác đều không quan trọng nữa.."
Ôn Hành vươn tay nắm lấy cằm cậu, đè cậu nằm xuống.
"Đều không quan trọng?"
Trầm Du Nhất gật đầu một cái rất nhẹ.
"Em đừng hối hận đó." Ôn Hành lạnh lùng nói với cậu, "Không có cơ hội đâu."
Trầm Du Nhất hôn lên má Ôn Hành một cái.
"Cởi đồ cho em đi."
Ôn Hành tưởng rằng mình sẽ không khiến Trầm Du Nhất khóc nữa, vậy mà không ngờ nước mặt của cậu chưa gì đã lại tới.
Hắn chẳng qua là xuống giường lấy bao an toàn thôi, xoay người lại đã thấy Trầm Du Nhất ngồi trên giường nhìn hắn có vẻ rất không vui.
"Sao thế?"
Ôn Hành đi tới, kéo cậu lại, dùng rằng xé mở bao đựng.
"Sao lại không vui rồi?"
Trầm Du Nhất nắm lấy bàn tay đang cầm bao an toàn của hắn.
"Không muốn dùng." Trầm Du Nhất nói, "Vào thẳng luôn đi."
Ôn Hành tưởng là vì không đợi được, vậy nên hắn nằm xuống, để Trầm Du Nhất trèo lên người mình.
"Sắp rồi, đừng vội." Hắn giữ eo Trầm Du Nhất, "Em bỏra trước đã, được không?"
Trầm Du Nhất rụt tay về.
"Em không muốn dùng."
Ôn Hành không biết cậu lại đang giận chuyện gì, đành phải tự mình rút ra.
"Không dùng thì em sẽ bị khó chịu, đau bụng nữa." Ôn Hành nắm lấy tay cậu vuốt ve. "Đừng giận dỗi."
Trầm Du Nhất gạt hắn ra, quay mặt qua một bên, không động đậy nữa.
Ôn Hành ôm mặt cậu quay về phía hắn.
"Em không muốn anh dùng. Trước kia cũng không muốn nhưng anh vẫn luôn dùng." Hắn vừa động vào người, Trầm Du Nhất đã khóc òa, "Sao lại phải dùng chứ?"
Ôn Hành im lặng.
Qua một hồi, hắn bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp, ôm Trầm Du Nhất vào lòng, lau nước mắt cho cậu.
"Đừng khóc." Hắn nói, "Nhất Nhất, anh không cần nữa, em đừng khóc."
Hắn dùng tư thế đó, vuốt dầu bôi trơn từ bao an toàn ra lòng bàn tay rồi bôi lên khắp cậu em khô ráo của mình, chậm rãi đi vào.
Trầm Du Nhất trần trụi nằm trong lòng hắn, khẽ rên lên một tiếng, hệt như một con mèo nhỏ vậy.
Sau khi đã tiến vào hoàn toàn, Trầm Du Nhất chống một bàn tay lên bả vai Ôn Hành để đỡ lấy cơ thể mình, tay còn lại lần mò sờ xuống bụng mình, cảm thấy như sờ được một phần gồ lên rõ ràng.
Mặt cậu ửng hồng lên.
"Anh vào đi." Cậu nói.
Ôn Hành cũng không nhịn được nữa, giữ lấy mông cậu, thúc mạnh vào mấy cái.
Trầm Du Nhất bị hắn thúc, toàn thân như nhũn hết cả ra, kêu lên mấy tiếng nho nhỏ, lại nằm úp sấp người xuống.
Ôn Hành ôm chặt lấy eo cậu, hai người lăn một vòng trên giường, biến thành tư thế Trầm Du Nhất nằm ở dưới thân hắn.
Ôn Hành hôn một lên cổ cậu, túm lấy mông cậu, bắt đầu nảy sinh ý xấu muốn trêu chọc.
Trầm Du Nhất bị hắn thúc đến mức vừa kêu vừa khóc, đầu sắp bị thúc chạm đến đầu giường rồi, tay buông thõng hai bên.
Ôn Hành chợt ngừng lại, cầm tay cậu khoác lên vai mình.
"Ôm anh."
Biên độ cử động eo của hắn lớn hơn lúc trước, Trầm Du Nhất cũng chỉ đành phải quàng hai cánh tay đẫm mồ hôi của mình lên vai hắn, ôm thật chặt để không bị hắn thúc bay cả người đi.
Bụng Trầm Du Nhất gập rồi lại duỗi, càng lúc càng nhanh, cho đến khi Ôn Hành đột nhiên giữ chặt hai bên hông cậu, một luồng chất lỏng ấm nóng bắn vào sâu bên trong cơ thể Trầm Du Nhất.
"Ôn Hành —— "
Trầm Du Nhất khóc gọi tên hắn, hai chân kẹp chặt lấy eo Ôn Hành, ngón chân co quắp.
Qua một lát, Ôn Hành mới rút ra. Trầm Du Nhất mở rộng hai chân, chất lỏng màu trắng chậm rãi tràn ra khỏi nơi giữa hai cánh mông mềm mại.
Ôn hành lại đè Trầm Du Nhất thêm mấy lần nữa. Lần cuối hắn bắn ra, ánh mắt Trầm Du Nhất đã mất đi tiêu cự.
Ngón tay chợt có cảm giác lành lạnh
Trầm Du Nhất hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Trầm Du Nhất tỉnh dậy toàn thân đau nhức, bị Ôm Hành kéo qua ôm lấy.
Cậu giơ bàn tay trái ra, về phía mặt trời buổi sớm, trên ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn đá.
Ôn Hành có vẻ như không để ý tới động tác của cậu, nhắm mắt chặt, vòng tay ôm lại chặt hơn một chút.
"Tại sao lại không thích anh đeo bao?"
Trầm Du Nhất vốn dĩ không muốn nói, nhưng Ôn Hành lại cứ nhắm mắt hỏi, cậu cũng chỉ đành trả lời qua loa.
"Vì thích anh vào thẳng." Trầm Du Nhất nói, "Được chưa, đừng hỏi nữa."
Ôn Hành bật cười khẽ.
Hai người họ cũng chẳng ai nói gì về việc trên tay Trầm Du nhất có thêm một chiếc nhẫn, như thể đó chỉ là một chuyện cỏn con.