Edit: Bongbong_nbo
Mặc kệ thiên thịt văn tám ngàn chữ của Lục Văn Khai gây ra tinh phong huyết vũ thế nào trong diễn đàn, bút danh ''Vân chu hỏa loạn'' của Lục Vân Khai ở trong cái diễn đàn ấy lại được lên ngôi với danh hiệu là XX vĩ đại, thậm chí tám ngàn chữ thịt kho tàu ấy của cậu bởi vì vô cùng mang cảm xúc khiến người đọc rất kích động, dẫn đến một bộ phận anti chuyển sang fan, người qua đường chuyển thành fan...
Những cái này đều chỉ là những sự kiện nhỏ trong một phạm vi nhỏ bé.
Chí ít là Giang Hưng không biết chút gì về việc đang diễn ra.
Giang Hưng lúc này đang ở trong đoàn làm phim《 Khách sạn Quy Nhân 》với sáu diễn viên chính khác cùng nhau quay nội dung chính của bộ phim.
Trước đó, Giang Hưng với tư cách là một trong những vai phụ có cảnh diễn tương đối quan trọng, kịch bản cầm được cũng chỉ có vai phụ, rất nhiều tình tiết với diễn viên khác, thậm chí liên quan vai chính, anh chưa nhìn thấy, hiện tại từng nhánh của sáu diễn viên có cảnh diễn chính đã quay xong, mọi người tề tụ ở cùng một chỗ, nội dung kịch bản hoàn chỉnh cũng đã chính thức xuất hiện.
Sáu nhân vật chính ở khách sạn trong《 Khách sạn Quy Nhân 》, ngoài trừ Vạn Nguyên Quân của Giang Hưng đóng, còn có nam chính Trần Hạc Phi, vai diễn của Lý Hải Xuyên; nữ chính số một Quân phu nhân, vai diễn của Lâm Tiểu Thiện; nam phụ Trương Chi Xuân, vai diễn của Vương Diệp; nam phụ Viên Sương Đồ, vai diễn của Lư Dương Sở; và nữ số hai Vân tiên tử, cảnh diễn chênh lệch không nhiều với nữ số một, vai diễn của Tăng Bích.
Đến nỗi vai diễn chủ tướng của người phương Bắc, mà trước đây trong phạm vi công ty giúp Giang Hưng có thể tranh thủ được, phân cảnh cũng không ít, song rốt cuộc, ngoài tình tiết tách rời ở giai đoạn trước, tới lúc hậu kỳ mới đếm lần xuất hiện chẳng có mấy cảnh có phân cảnh tình tiết quan trọng.
Trước đó đã nhắc qua, trong kế hoạch quay phim và biên tập của bộ điện ảnh《 Khách sạn Quy Nhân 》này, phần xuất hiện ngay từ đầu trong phim điện ảnh, chính là một đám nhân sĩ võ lâm cùng nhau đến trong khách sạn Quy Nhân.
Ở trong một đám người như thế, nam chính Trần Hạc Phi là một vị lãng tử giang hồ, y có tướng mạo anh tuấn không kém với Vạn Nguyên Quân, nhưng càng tỏ ra kiên cường hơn, y không có gia tài bạc triệu của Vạn Nguyên Quân, võ công cũng không thể coi như là cao nhất, nhưng hắn phóng khoáng tự nhiên, tấm lòng rộng mở, sống vui vẻ, sống tự tại, thực ra chính là kiểu người mà Vạn Nguyên Quân hâm mộ nhất.
Mà hai diễn viên khác còn lại, một người hóa trang người già, một người hóa trang trung niên, chia nhau vai Trương Xuân Chi và Viên Sương Đồ.
Trương Chi Xuân là một nhân vật do diễn viên gạo cội Vương Diệp đóng, là minh chủ võ lâm chính phái, đại diện cho thế lực bạch đạo, một thế lực rất lớn trong võ lâm; ngoài ra một người vừa khéo trái ngược, là nhân sĩ hắc đạo, đại diện cho võ lâm hắc đạo tới đây, cơ bản đều tụ tập bên người y.
Bốn nhân vật nam như trên.
Hai vai nữ còn lại, nhìn từ bên ngoài, đều là mỹ nhân trẻ tuổi.
Một người băng thanh ngọc khiết đội nữ quan* tự gọi mình là Vân tiên tử, một người là thê tử của minh chủ võ lâm tiền nhiệm, Tử Quân phu nhân đoan trang, tao nhã là người mất chồng, hiện tại ở góa.
*女冠 - nữ quan: mũ của nữ đạo sĩ.
Vân tiên tử ở trong phim đại diện cho thế lực bên ngoài võ lâm hắc bạch lưỡng đạo, gần giống như tán khách giang hồ Trần Hạc Phi, chính là chỗ đạo gia thanh tu. Đạo gia thanh tu này trước giờ không màng danh lợi, nhưng trong giang hồ mỗi khi có việc lớn, dù sao vẫn có truyền nhân của họ đứng giữa tận sức bôn tẩu, do đó người trong giang hồ xưa nay đối với họ kính trọng, có truyền nhân nam giới ra đời, thì mang danh ''Chân quân'', nếu như là truyền nhân nữ giới, bèn thêm hai chữ ''Tiên tử''. Chính như truyền nhân bây giờ là Vân tiên tử.
Còn như Tử Quân phu nhân, trơ trụi một danh hiệu ''Là quả phụ chăm sóc minh chủ võ lâm đến cuối đời'', liền khiến nàng đủ để ở dưới tình huống không có thế lực cũng đồng thời không có đầy đủ tiền tài, cùng với Vạn Nguyên Quân, từ đầu đã trở thành một trong sáu người bàn việc trong khách sạn này.
Một cảnh chiến tranh Nam Bắc, một phòng khách sạn Quy Nhân, sáu người nam nữ khác xa nhau.
Yêu, hận, tình, thù, ám ảnh, lừa gạt, oán trách;
Âm mưu quỷ kế, mê tung điệp ảnh ( giấu vết gián điệp mờ mịt, không phân rõ);
Bí mật của mỗi người, khát vọng của mỗi người, ở trước đại nghĩa quốc gia, trước tiên vì một gian khách sạn nửa khép kín, thay phiên lên sàn.
Bỏ qua một bên một chút bất ngờ phát sinh trên người của Giang Hưng, bầu không khí của đoàn làm phim《 Khách sạn Quy Nhân 》vẫn rất tốt.
Nam chính Lý Hải Xuyên lần này, cũng không phải minh tinh có nhân khí cực kỳ cao, hay vô cùng nổi tiếng, càng gần như với kiểu phái thực lực có kỹ thuật diễn vững chắc.
Trong thiết lập trong phim, lãng tử Trần Hạc Phi ngưỡng mộ Vân tiên tử trong lòng, minh chủ võ lâm mới nhậm chức Trương Chi Xuân cũng âm thầm chung tình với Vân tiên tử, nhưng Vân tiên tử lại lên giường của Viên Sương Đồ đại diện cho thế lực hắc đạo, trong phim hóa trang hình dạng giống như nông phu.
Tình tiết bộ phim có hướng đi như vậy, thiết lập ban đầu của nữ quan băng thanh ngọc khiết dĩ nhiên không có giá trị; trên thực tế, Vân tiên tử cũng chỉ là một kẻ dã tâm nặng nề, vẫn luôn vì sự tồn tại của bản thân và thế lực phía sau mình mà tranh đoạt quyền có tiếng nói.
Sự việc trên thế gian này, hễ đã làm, thì tuyệt đối không thể không có lưu lại, ngay cả một chút manh mối.
Điểm yếu của của Vân tiên tử, việc không thể nói với người ta, thì rơi vào trong tay của Tử Quân phu nhân.
Thế nhưng vị phu nhân minh chủ võ lâm tiện nhiệm này cũng chẳng phải đoan trang nhã nhặn như biểu hiện lúc mới đầu của mình, nàng ta lén lút nắm giữ điểm yếu của Vân tiên tử lại giấu không vạch trần, chỉ vào lúc Vân tiên tử định quyến rũ Vạn Nguyên Quân giống như dụ dỗ Trần Hạc Phi và Trương Chi Xuân, mới vì Vạn Nguyên Quân đem ra.
Vân tiên tử từ đây mới phát hiện những việc mình đã làm từ lâu đã rơi vào trong mắt người có ý, mặt ngoài, ả ta bị quản chế bởi Tử Quân phu nhân cách xa Vạn Nguyên Quân từ đây, nhưng trên thực tế lại ngầm gây xích mích giữa minh chủ võ lâm đương nhiệm Trương Chi Xuân với vị phu nhân minh chủ tiền nhiệm này. Ở trên sự kiểm soát đối với thế lực bạch đạo, hai người này vốn cũng đã có mâu thuẫn trời sinh.
Lúc này, hành vi của Trương Chi Xuân, thủ lĩnh bạch đạo, mặc dù không phải là quần là áo lượt của kẻ mặt người dạ thú, nhưng hắn quả thực cũng có nhược điểm của mình.
Một trong những điểm yếu của hắn, là hắn tính tình ngoan cố bảo thủ.
Nhược điểm thứ hai của hắn, chính là hắn đã nhận định Vân tiên tử chính là sự tồn tại giống như người trời, đã kính trọng và ngưỡng mộ đối phương từ đáy lòng.
Mà việc này chỉ vừa vặn lộ ra một chút sơ hở, Viên Sương Đồ liền đem nó thu vào đáy mắt, lại ở trong bóng tối cảnh cáo Vân tiên tử.
Đây dĩ nhiên không phải vì kế hoạch lâu dài của chiến tranh Nam Bắc, cuộc chiến của thiên hạ, sự nghiệp của cánh đàn ông, với nữ giới có liên quan gì đâu?
Chỉ là hắc đạo và bạch đạo thù địch tự nhiên, người góa phụ của minh chủ tiền nhiệm này, mỹ mạo như vậy, đoan trang như thế, làm sao không khiến Viên Sườn Đồ không nảy sinh ý nghĩ trong lòng? Hắn ngăn cấm Vân tiên tử, đương nhiên là vì hắn còn chưa nắm được Tử Quân phu nhân trên tay.
Mà đúng vào lúc này, Tử Quân phu nhân lại dựa vào một việc giải vây trước đó, cùng Vạn Nguyên Quân bí mật họp mặt ở trong phòng.
Nữ nhân mỹ lệ là yêu tinh trời sinh.
Tử Quân phu nhân không giống với Vân tiên tử, nàng ta chẳng hề yêu thích chồng trước và Trương Chi Xuân đại biểu cho quyền thế, cũng không say đắm Viên Sương Đồ võ công đệ nhất, lòng dạ sâu sắc, thậm chí cũng không coi trọng Trần Hạc Phi, tuổi trẻ trượng kiếm, nghĩa khí, tiêu sái.
Nàng chung tình độc nhất với Vạn Nguyên Quân.
Lại cũng không phải yêu gia tài bạc triệu của Vạn Nguyên Quân, cũng không phải yêu mỹ mạo tuyệt luân của Vạn Nguyên Quân.
Mà là si mê tình cảm sâu sắc của Vạn Nguyên Quân đối với Uông Thiên Tuyết độc nhất vô nhị, cũng si mê khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Vạn Nguyên Quân dưới nửa tấm mặt nạ.
Nửa gương mặt này của Vạn Nguyên Quân là bị chính mình phá hủy.
Sau khi hắn không cách nào chống cự làm ra quyết định vạn kiếp bất phục ấy.
Không có gương mặt này, không có gương mặt này.
Lấy gì làm người? Lấy gì làm người?
Tử Quân phu nhân luôn luôn tinh khôn,sáng suốt, nàng vừa nhìn đã thấu ngụy trang của Vạn Nguyên Quân, bèn tự tay tiết lộ ngụy trang của đối phương.
Nàng si mê và yêu thích người thanh niên có vẻ ngoài còn hoàn hảo chói mắt hơn, nhưng bên trong lớp vỏ lại mục rữa, thối nát này.
Nàng khiến đối phương hôn ngón chân và cẳng chân của mình, mà cảm thấy được sự kích động và phấn khích, cứ giống như hồi đó nàng dùng giấy thấm ướt nước, từng tờ từng tờ đắp lên mũi, miệng của trượng phu mình mà cảm giác được sự tương tự.
Bọn họ vốn là vì cùng chung kế hoạch lớn mới cùng nhau tụ tập ở một chỗ.
Lúc này, bọn họ cũng không quên kế hoạch lớn chân chính ấy, chẳng qua là con người có thất tình lục dục, ở trong không gian nửa khép kín này, dục vọng lan tràn trong nó, đủ loại cảnh tượng nhìn như hơi kỳ quái nhưng lại chính là phản ứng lòng người, sau đó lần nữa trình diễn từng cái.
Trong mấy người này, chỉ có Trần Hạc Phi mặc dù thích mỹ tửu, thích mỹ nhân, lại không sa vào tửu sắc, mỹ nhân, hắn từng gặp sự mê hoặc của Vân tiên tử, cũng dưới sự trù tính của Vân tiên tử bị mọi người trong khách sạn hiểu lầm là gián điệp.
Hắn, bàn về trí tuệ, không bằng Tử Quân phu nhân; luận võ công, không bằng Viên Sư Đồ; luận thế lực và tiền tài, cũng không bằng Trương Chi Xuân và Vạn Nguyên Quân.
Nhưng cuối cùng hắn khám phá toàn bộ âm mưu, dưới những gian trá trùng điệp, thậm chí dùng sức của bản thân tập hợp lại hơn phân nửa người khách sạn, không cho phép vụ ám sát thay đổi với tiến hành.
Hắn là tay ăn chơi trời sinh.
Hắn yêu mọi cái đẹp trên thế gian.
Hắn bảo vệ chúng.
Chúng nó cuối cùng đương nhiên cũng bảo hộ chung quanh hắn.
Rất nhiều người ở trong một cảnh phim có thể nói là dễ quay cũng có thể nói là khó quay.
Cơ bản mà nói, đằng sau trong việc quay phim, số lần mỗi cá nhân làm lại đều coi như không ít, Vân tiên tử tranh cãi mặt mũi với số nam nhân, Viên Sương Đồ và Trương Chi Xuân thầm sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt phía dưới, Vân tiên tử và Tử Quân phu nhân trước mặt, sau lưng người là 2 tấm mặt nạ, Trần Hạc Phi tiêu sái vừa khéo có lợi —— hắn yêu mãnh liệt, buông tay cũng dứt khoát.
Lại như Lâm Tiểu Thiện, người đóng vai Tử Quân phu nhân, lúc đối diễn qua lại với Giang Hưng đoạn《 Trong khách sạn, Tử Quân động tình, dưới mặt nạ sắt, công tử hung ác dữ tợn 》ấy, Giang Hưng và Lâm Tiểu Thiện cũng không biết quay lại bao nhiêu lần, không phải góc độ quay phim không đúng, thì là Lâm Tiểu Thiện không biểu hiện ra loại trạng thái cao trào, sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt mê ly, lại hoặc là Giang Hưng không biểu hiện ra đầy đủ cảm giác nhu thuận của búp bê vải bố bị chơi rách nát.
Tóm lại hai người bọn họ liên tục làm lại, vai chính còn lại, cũng liên tục... đang ha ha ha ha cười to, cười đến cuối cùng Tiền Bách Tâm cũng ảnh hưởng, cũng vừa cười vừa quay, bất kể thế nào, phải quay cảnh này cho xong đúng trong kế hoạch.
Lúc các diễn viên tăng ca thêm giờ quay phim, thời gian trôi qua rất mau, thời điểm còn đang quay thì《 Tô Thức truyện 》đã chiếu phim, chờ tới một, hai ngày sau khi quay《 Khách sạn Quy Nhân 》hoàn toàn kết thúc, bộ phim điện ảnh đầu tiên của Lục Vân Khai cũng chính thức công chiếu.
Lúc nghi thức ra mắt bộ điện ảnh này của Lục Vân Khai, bởi vì《 Khách sạn Quy Nhân 》của Giang Hưng cũng tới giai đoạn cuối, cho nên anh ngay cả lễ ra mắt của đối phương cũng không tham gia, hai người thương lượng với nhau một chút, rồi quyết định chờ sau khi bộ phim thực sự công chiếu, cùng nhau đi coi.
Để tránh xung đột ở thời gian này, đối với hai người mà nói đều sắp xếp tốt hơn rồi, bọn họ trực tiếp chọn một xuất chiếu nửa đêm, gặp nhau trong rạp chiếu phim, Lục Vân Khai còn ở bên ngoài mua bắp, nước ngọt, quà vặt vân vân, cùng Giang Hưng ở trong rạp phim rải rác chỉ có hai, ba con mèo nhỏ xem màn ảnh rộng.
Trong rạp chiếu phim tối hù, ngay khi LOGO của công ty chế tác lướt qua, khoảnh khắc cảnh đầu phim chính thức xuất hiện ở trên màn ảnh rộng, hình ảnh trải qua dựng phim và chế tác hậu kỳ công phu, lần thứ hai khiến Giang Hưng khẽ chấn động.
Quá sức giống nhau.
Nhiều năm trước, anh đối diện với ánh mắt nhân vật của Lục Vân Khai diễn trong phim, liền bị đôi mắt ấy hấp dẫn.
Rất nhiều năm sau.
Anh lần nữa xem một bộ phim điện ảnh giống vậy, anh lần nữa xem một người diễn viên giống thế.
Ở khoảnh khắc phản ứng đầu tiên, anh vẫn bị hấp dẫn vào trong sâu đôi mắt này như cũ, vào thời điểm đầu tiên đối mặt, liền giống như bị con người này kéo chạy vào trong thế giới màn ảnh.
Dường như cho dù thời gian có thể đoạt đi sinh mệnh của Lục Vân Khai, cũng không cách nào khiến Lục Vân Khai, người này phai mờ ——
Cảm giác ấy giống như...
Cảm giác thế này thực ra chẳng hề giống với trực quan nhìn thấy lúc ở phim trường trước đây lắm.
Lúc ở phim trường, Giang Hưng có thể cảm giác được rất rõ ràng sức hấp dẫn của Lục Vân Khai giơ tay nhấc chân, đây là xuất phát từ một lĩnh vực chung, khả năng thưởng thức cái đẹp của người chuyên nghiệp có thể rất tự nhiên tựa như mây trôi nước chảy mà phát hiện ra.
Mà đến khi lên màn ảnh, chính là thuộc về loại —— đây là vũ đài trời sinh của đối phương. Đối phương chỉ cần đi lên vũ đài đứng một cái, không cần đèn chiếu, cảm giác cậu ta chính là cái nguồn sáng —— sáng chói nhất.
Giang Hưng trong nhất thời, cơ hồ cảm thấy trở về thời gian năm ấy, một mình ngồi trong rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của Lục Vân Khai.
Nhưng anh đương nhiên còn nhớ được mình bây giờ đang ngồi cùng một chỗ với ai.
Anh liếc nhìn về bên cạnh, phát hiện mặt nghiêng của Lục Vân Khai ở dưới sự khuếch đại của ánh sáng tràn ra từ màn hình lớn, càng nổi lên sự anh tuấn.
... Có kích động cầm bút xin ký tên. Giang Hưng lặng lẽ nghĩ.
Tầm mắt của anh rơi trên khóe môi của Lục Vân Khai, đây là chỗ được xưng là mị lực nhất của Lục Vân Khai ở giai đoạn sau này.
Cho dù là cong lên hay là mím chặt, dù sao vẫn có ma lực khiến người ta nhớ thương, hơn nữa còn là một loại ma lực đã vượt qua sự hấp dẫn giới tính.
Hai người ngồi ở vị trí cạnh nhau, Giang Hưng có động tác gì, Lục Vân Khai dĩ nhiên nhanh chóng liền phát hiện.
Lục Vân Khai phát hiện, căn bản không nghĩ nhiều, tự mình cắn một hạt bỏng ngô rồi đem hộp bỏng ngô đặt ở trên tay vịn, khẽ chuyển về Giang Hưng, có chút lúng búng nói: ''Giang ca, lấy ăn đi?''
''...'' - Giang Hưng.
Lục Vân Khai rôm rốp nhai xong một miếng trong miệng, lại tiện tay nắm một vốc ở trong tay, đem từng hạt từng hạt bỏng ngô trong tay ném lên trời rồi dùng miệng đón lấy —— điều này vẫn không đồng thời làm lỡ sự quan tâm của cậu ta xem phim.
''... Orz'' - Giang Hưng.
Hết chương 48./.