Bạc Minh Thành liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cô đứng bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt hờ hững.
Tần Minh Tú nghe được những lời này của Thẩm Quốc Vinh, vội vàng mở miệng: “Ông Thẩm, bà Thẩm, có chuyện gì chúng ta vào trong rồi nói sau.”
Nghe Tần Minh Tú nói vậy, Bạc Minh Tâm không khỏi kêu một tiếng: “Mẹ!”
Lần này nhà họ Thẩm đến với khí thế hung hăng như vậy, vừa nhìn là biết đến đây để tính sổ rồi.
Bạc Minh Tâm nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nào ngờ đâu bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc phía đối diện, cô ta cứng đờ người, bỗng cảm thấy có hơi chột dạ.
Chết tiệt, tại sao cô ta lại cảm thấy có lỗi khi nhìn Thẩm Thanh Ngọc chứ?
Tần Minh Tú nhìn Bạc Minh Tâm lắc đầu, ra hiệu cô ta đừng nói chuyện.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể nhìn không ra là bố mẹ Thẩm Thanh Ngọc mang theo tức giận đến đây.
Đoàn người tiến vào nhà họ Bạc, Tần Minh Tú bảo người giúp việc chuẩn bị trà, Thẩm Quốc Vinh lập tức vung tay từ chối: “Không cần đâu bà Tần, hôm nay chúng tôi tới là muốn giải quyết chút chuyện với nhà họ Bạc các người, những thứ lễ nghi này bỏ qua đi, dù sao thì ngày hôm nay hai nhà chúng ta không tính là kẻ thù thì cũng tuyệt đối không phải là bạn.”
Lời này của Thẩm Quốc Vinh rất nghiêm trọng, hai bên gia đình đều là những nhân vật có máu mặt, suy cho cùng thì nhà họ Bạc cũng là một trong bốn dòng họ lớn nhất ở Nam Thành, nhà họ Thẩm là gia đình giàu có nhất, nếu đem ra so sánh thì nhà họ Thẩm còn cao hơn một bậc.
Bạc Minh Tâm là một cô chủ nhà giàu thích ăn chơi, đương nhiên nhà giàu nhất Nam Thành cô ta đã từng nghe qua, nhưng thật sự gia đình giàu nhất Nam Thành trông như thế nào thì cô ta lại không biết.
Những lời của Thẩm Quốc Vinh lọt vào tai Bạc Minh Tâm chỉ khiến cô ta cảm thấy buồn cười, cô ta đang muốn cười ra tiếng, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Bạc Minh Thành bên cạnh, Bạc Minh Tâm nghiêng đầu nhìn anh trai mình, nụ cười trên môi cũng lập tức biến mất.
Tần Minh Tú miễn cưỡng cười một chút: “Được rồi, ông Thẩm, bà Thẩm, Thẩm Thanh Ngọc, xin hãy chờ một chút, tôi sẽ đi gọi ông cụ xuống.”
Tần Minh Tú nói xong là quay sang nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, tiếp đãi người ta cho tốt.”
Bạc Minh Thành không nặng không nhẹ đáp, nhưng sau khi Tần Minh Tú rời đi, anh lại không có bất kì động thái nào.
Đã nửa năm không quay về nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc cứ ngỡ rằng mình sẽ khó chịu, nhưng hôm nay nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong lòng cô lại không hề dao động, ngay cả khi Bạc Minh Thành nhìn về phía cô, lòng cô vẫn không gợn sóng chút nào.
Chú ý đến tầm mắt của đối phương, Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày liếc nhìn Bạc Minh Thành một cái.
Không ai nói chuyện, bầu không khí trong phòng khách trở nên kì dị lạ thường.
Rất nhanh sau đó, trên lầu truyền đến tiếng vang của ba-toong, chỉ mấy giây sau, ông nội Bạc xuất hiện.
Ông nội Bạc cũng rất bất ngờ khi nghe tin bố mẹ Thẩm Thanh Ngọc tìm tới cửa, nhưng ngoài ngạc nhiên ra cũng có vài phần tức giận.
Ông ta thật sự muốn nhìn một chút xem loại người tồi tệ như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một đứa con gái như Thẩm Thanh Ngọc!
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của con dâu Tần Minh Tú lại làm cho ông nội Bạc sững sờ, một lúc lâu sau ông ta mới phản ứng lại đi theo Tần Minh Tú xuống lầu.
Hai mươi năm trước, Thẩm Quốc Vinh và ông cụ Bạc cũng xem như là đã gặp nhau mấy lần, không thể nói là có giao tình sâu đậm, nhưng đủ để hai người nhận ra đối phương khi gặp nhau.
Ông nội Bạc vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Ngọc thuê người đến đóng kịch, nhưng không ngờ Thẩm Thanh Ngọc lại thật sự là con gái của Thẩm Quốc Vinh.
Trong lòng ông cụ Bạc đầy sóng vần gió cuốn, song dẫu gì cũng là một ông lão đã trải qua nhiều chuyện, trên mặt ông ta không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm, đã lâu không gặp.”
Ông cụ Bạc nở nụ cười, nhưng Thẩm Quốc Vinh thì không cười nổi: “Ông Bạc, đã lâu không gặp.”
Dường như ông cụ Bạc không hề hay biết, ông ta nhấc gậy đánh nhẹ vào người Bạc Minh Thành: “Minh Thành, còn đứng ngây ra đó làm gì, đây là bố mẹ vợ cũ của cháu, còn không mau châm trà rót nước cho bọn họ.”
“Ông cụ, lời này của ông tôi cũng không nhận nổi, hôm nay tôi đến đây là để giải quyết một số vấn đề giữa Tiểu Ngũ và gia đình các người, trà bánh cứ cho qua, chúng tôi không cần một hai ngụm trà như vậy. Hôm nay chúng tôi tùy tiện đến đây đúng là thất lễ quấy rầy, nhưng hy vọng ông thông cảm cho con gái yêu của tôi sốt ruột, tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, không vòng vo với ông nữa.”
Thẩm Quốc Vinh vừa nói vừa giơ tay đặt valy mười chín tấc đang cầm lên bàn: “Ba mươi cân vàng, giá thị trường ít nhất mười triệu, đây là tổng số mà Tiểu Ngũ ăn uống tiêu xài trong suốt ba năm gả đến nhà họ Bạc các người.”1
Thẩm Quốc Vinh nói xong, tự mình mở valy ra, lộ ra gần hết số vàng thỏi bên trong.