Cả hai không ngờ Thẩm Thanh Ngọc xuất hiện đột ngột như vậy, cũng không ngờ rằng cuộc thảo luận giữa họ vừa rồi cũng bị Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy.
Nghe được những lời này của Thẩm Thanh Ngọc, hai người đều cảm thấy có chút chột dạ.
"Debut cái gì?"
Một giọng nam vui đùa vang lên, Phó Ngọc Hải bước tới, đôi mắt đào hoa như chiếu sáng rạng rỡ, anh ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cặp lông mày khẽ động: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc cười, phát đoạn ghi âm trên điện thoại.
“Cô có nhận ra bộ giới hạn nhà S mà Thẩm Thanh Ngọc mặc không? Hơn sáu mươi vạn đấy! Có vẻ như... ước mơ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng của Thẩm Thanh Ngọc sẽ vỡ mộng thôi!"
Cuộc nói chuyện giữa hai người họ rõ rành rành trong đoạn ghi âm, ngay sau khi đoạn ghi âm kết thúc, khuôn mặt hai người phụ nữ tái mét.
Các cô có có thể chọc đến Thẩm Thanh Ngọc, nhưng Phó Ngọc Hải thì không thể đụng tới.
Họ cũng không biết Phó Ngọc Hải xem trọng Thẩm Thanh Ngọc chỗ nào, chỉ vài tháng sau khi Thẩm Thanh Ngọc ly hôn, Phó Ngọc Hải đã không e dè mà công khai theo đuổi cô, bây giờ nhìn dáng vẻ thế này, có vẻ anh ta đang bảo vệ Thẩm Thanh Ngọc.
Hai người đoán không sai, Phó Ngọc Hải nghe xong đoạn ghi âm thì nhíu mày khẽ cười: "Đây chính là cách giáo dục của nhà họ La và nhà họ Lương ư?"
Mọi người đều ở trong cùng một giới, ngay cả khi ngày thường Phó Ngọc Hải không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào với hai người đó, cũng không khó để nhận ra là cô chiêu nhà ai.
La Ngọc Bích và Lương Hải Quỳnh nghe những lời đó của Phó Ngọc Hải, cả hai đều sững người.
Mặt khác Thẩm Thanh Ngọc cười nhìn hai người: "Cô La và cô Lương không định xin lỗi tôi sao?"
La Ngọc Bích và Lương Hải Quỳnh nhìn nhau và sau đó nói xin lỗi một cách miễn cưỡng.
"Nói miễn cưỡng thế à?"
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc bật cười: "Vậy tôi sẽ dạy các cô cách xin lỗi."
Tình cờ có một người phục vụ đẩy một xe đồ uống đi ngang qua, Thẩm Thanh Ngọc đi thẳng ra ngoài, cầm hai ly rượu đỏ vào, trực tiếp giơ tay hất lên mặt Lương Hải Quỳnh và La Ngọc Bích.
Sau khi hất hết, cô nhìn hai người rồi cong môi: "Thực xin lỗi, cô La và cô Lương, hôm nay tâm trạng không tốt, tính tình hơi nóng nảy một chút."
Giọng điệu của cô giống hệt như lúc họ xin lỗi vừa rồi, vì sự có mặt của Phó Ngọc Hải, Lương Hải Quỳnh và La Ngọc Bích không tiện nói gì cả, họ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Không biết Lương Hải Quỳnh thấp giọng nói gì, tóm lại không phải là chuyện tốt, hai người nhìn nhau rồi xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của bọn họ, hừ nhẹ một tiếng: "Chạy nhanh đấy."
Nếu có lần sau thì sẽ không chỉ đơn giản là tạt rượu vang đỏ vào mặt họ đâu.
Cô thu hồi ánh mắt, phát hiện Phó Ngọc Hải đang nhìn mình, Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: "Có phải đột nhiên anh Phó nhận ra tính tình tôi không tốt không?"
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày, đôi mắt đào hoa nhìn cô mỉm cười: “Thật sao? Tôi không nghĩ vậy."
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh ta một cái, cười cười: "Tôi về đây, anh Phó cứ tự nhiên."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Hai người vừa mới đi ra từ trong khu vườn nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc đã gặp phải Bạc Minh Thành trước mặt.
Bạc Minh Thành nhìn cô rồi cười một cách khinh bỉ: “Anh Phó, anh xem đây là loại phụ nữ nào?"
Lời anh vừa thốt ra tràn đầy sự ác ý.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy anh, nụ cười trên gương mặt cũng dần tắt.
Trước đây Bạc Minh Thành luôn nhắm mắt làm ngơ với cô, bây giờ lại muốn thẳng tay dung dao đâm xuyên tim cô.
"Dù sao vẫn tốt hơn so với Lâm Mai Phương."
Phó Ngọc Hải nói xong, cúi đầu nhìn cô hỏi: "Sao vậy, cô cảm thấy bản thân kém hơn so với Lâm Mai Phương sao?"
Thẩm Thanh Ngọc bỗng giật mình khi nghe anh ta nói: "Đương nhiên không phải."
Vừa nói xong cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành với vẻ giễu cợt: "Tôi chỉ nghĩ, sao tôi có thể so với con chó con mèo được chứ."