Chạng vạng sáu giờ tối, vừa đến giờ tan việc Phó Ngọc Lam đã gõ cửa bước vào, nhắc nhở Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, bữa tối được hẹn vào lúc sáu giờ ba mươi.”
Nghe thấy lời của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương: “Chị biết rồi.”
Quãng đường từ đây đến khách sạn bên kia, không kẹt xe thì cũng phải mất hai mươi phút.
Thẩm Thanh Ngọc tắt máy tính, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Phó Ngọc Lam đã chờ sẵn ở cửa: “CôThẩm, có cần gọi tài xế không?”
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Lam: “Không cần đâu, chúng ta trực tiếp lái xe qua đó đi.”
Nếu thật sự phải uống rượu thì đến lúc đó gọi người đến là được rồi.
“Vâng, cô Thẩm.”
Hai người đi thẳng đến bãi đậu xe ở tầng một, Thẩm Thanh Ngọc thấy Phó Ngọc Lam vẫn đi theo mình thì dừng bước lại: “Em cũng lái xe đi.”
Tránh cho buổi tối Phó Ngọc Lam phải phiền phức đi về nhà.
Phó Ngọc Lam hơi ngẩn ra, nhưng đã kịp phản ứng, cô ấy đáp một tiếng, sau đó đi về phía xe mình ở bên cạnh.
Trên đường đi, Phó Ngọc Lam đã báo cáo qua điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc biết tường tận về những người đại biểu thôn dân.
Bữa tối hôm nay có cả trưởng thôn của thôn Đông Khẩu, Trương Hoàng Bách, và chủ nhiệm của thôn ủy Trương Đức Minh đến tham dự.
Theo như Phó Ngọc Lam điều tra, Trương Hoàng Bách đã đi đầu trong việc đồng ý ký đền bù phá bỏ và di dời cho thôn dân, tuy nhiên cũng chính Trương Hoàng Bách là người đầu tiên đổi ý và xé bỏ hợp đồng. Đủ để thấy, người trưởng thôn này không hề đơn giản chút nào, rất biết xem xét thời cuộc.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi cười: “Là một người thông minh.”
Cô thích đàm phán cùng những người thông minh.
Phó Ngọc Lam ở đầu dây bên kia đáp một tiếng, sau đó giới thiệu về Trương Đức Minh: “Lần này Trương Đức Minh trông như là người trung lập trong việc bồi thường phá dỡ, ký hợp đồng là theo số đông, hủy hợp đồng cũng là nghe theo xu hướng, nhưng thực tế một tháng trước chính Trương Đức Minh để cho Trương Hoàng Bách đi đầu trong việc đổi ý.”
Thẩm Thanh Ngọc chậc một tiếng: “Thú vị.”
Đèn đỏ phía trước bật lên, Thẩm Thanh Ngọc đã hiểu được đại khái thông tin: “Được rồi, chị hiểu chuyện gì xảy ra rồi, cúp đây nhé thư ký Phó.”
“Vâng, cô Thẩm, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Điều kiện đường xá hôm nay không tệ, song cũng phải mất hai mươi lăm phút xe mới đến khách sạn.
Lúc hai người đi đến trước cửa phòng bao, thời gian chỉ còn hai phút nữa là tới giờ hẹn.
Nhân viên phục vụ đưa tay đẩy cửa ra, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi vào bên trong.
“Trưởng thôn Trương, chủ nhiệm Trương, tôi là Thẩm Thanh Ngọc, giám đốc của Vạn Tượng, hôm nay tổng giám đốc Trần bận việc nên đã cử tôi đến nói chuyện với hai vị. Trên đường đi có hơi kẹt xe, tới muộn một chút, mong hai vị bỏ qua cho.”
Nghe được lời Thẩm Thanh Ngọc nói, sắc mặt hai người Trương Hoàng Bách và Trương Đức Minh khác hẳn nhau, Trương Hoàng Bách có chút bất mãn, nhưng ngược lại Trương Đức Minh lại không có thay đổi gì, mỉm cười mời Thẩm Thanh Ngọc ngồi vào chỗ.
Sau khi ngồi xuống, Trương Hoàng Bách và Trương Đức Minh nhìn nhau một cái, Trương Hoàng Bách khôi phục lại sắc mặt bình thường: “Giám đốc Thẩm khách sáo rồi, giờ hẹn là sáu giờ ba mươi, cô không tới trễ, là do chúng tôi đến sớm.”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, nói mấy câu xã giao: “... Cũng không còn sớm nữa, hẳn là hai vị đã đói bụng, chúng ta gọi món trước đi.”
Tuổi tác của Trương Hoàng Bách và Trương Đức Minh xấp xỉ nhau, đều ở độ tuổi hơn bốn mươi nhưng chưa đến năm mươi, trước khi đến Phó Ngọc Lam đã điều tra được, cả hai người họ đều thích uống rượu.
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp gọi người mang lên một chai Mao Đài, rượu vừa đến cô đã tự mình nâng ly: “Để cho hai vị chờ lâu, tôi sẽ tự phạt mình ly này.”
Nói dứt câu, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hương vị êm dịu tinh khiết chảy xuống cổ họng, tửu lượng của Thẩm Thanh Ngọc không tồi, uống vài ly rượu trắng cũng chẳng hề gì.
Các món ăn được dọn ra rất nhanh, phần lớn thời gian Thẩm Thanh Ngọc chỉ ngồi nghe không nói, hễ bọn họ mời thì cô sẽ kính lại một ly.
Từng giây từng phút trôi qua, bữa ăn đã ăn sắp xong, hai chai rượu Mao Đài cũng cạn sạch, Trương Hoàng Bách và những người khác đợi mãi mà không thấy Thẩm Thanh Ngọc mở miệng trước, không khỏi có chút gấp gáp: “Giám đốc Thẩm, cô cứ việc nói thẳng đi, yêu cầu của chúng tôi quý công ty có thể đáp ứng được hay không. Nếu như có thể thì chúng ta sẽ chốt hợp đồng trong thời gian sớm nhất, dẫu sao càng chậm trễ thì càng không có lợi cho quý công ty.”
Lời của Trương Hoàng Bách nửa mềm nửa cứng, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không ăn loại này, cô nhìn Trương Hoàng Bách cười: “Trưởng thôn Trương, tôi cũng hiểu ý của mọi người, nhưng tôi có một số tài liệu muốn chia sẻ cho mọi người xem một chút.”
Cô vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam nhanh chóng đưa đến kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Vị trí của thôn Đông Khẩu là một pháo đài trung tâm, nếu thôn mọi người không muốn di dời, quả thật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quy hoạch sử dụng đất của chúng tôi. Nhưng sau nhiều ngày liên tiếp thảo luận, chúng tôi nhận thấy rằng vấn đề này không phải là không thể giải quyết được. Chúng tôi rất thông cảm đối với những người dân không muốn dời nhà và tái định cư, cũng không nỡ nhìn cảnh mọi người rời xa quê hương, do đó chúng tôi đã lập ra một kế hoạch mới có thể dễ dàng tránh được thôn của mọi người. Nếu như quý thôn thật sự không muốn rời khỏi, chúng tôi có thể bắt đầu thực hiện phương án thứ hai.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói dứt câu, mặt của Trương Hoàng Bách và Trương Đức Minh đều đổi sắc, cộng thêm men say sau khi uống mấy ly rượu trắng, Trương Hoàng Bách trực tiếp vỗ bàn nói: “Giám đốc Thẩm, cô đang uy hiếp tôi sao?”