Phó Ngọc Hải nói uống trà thì quả thật chỉ uống trà thôi, sau khi uống trà xong, anh ta chủ động muốn đi.
Thẩm Thanh Ngọc tựa vào sô pha, nhìn cửa bị kéo ra lúc Phó Ngọc Hải đi hơi nhướng mày, một lúc lâu sau cô mới thu lại tầm mắt, quay người vào nhà.
Tên cậu ấm nhà giàu Phó Ngọc Hải này cũng rất lịch thiệp.
Tắm rửa xong, Thẩm Thanh Ngọc trả lời tin của Trần Ánh Nguyệt một chút rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuông báo thức chưa reo Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh.
Trong phòng rất tối, Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng tối đen, trời vẫn chưa sáng.
Thẩm Thanh Ngọc cầm điện thoại nhìn giờ, bảy giờ mười lăm, vẫn sớm, nhưng hôm qua cô cũng ngủ sớm, chất lượng ngủ cũng không tồi. Sáng sớm tỉnh dậy. tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, định làm một bữa sáng để khao chính mình.
Không thể không nói, cô có thể biến từ một cô chủ không đụng mười đầu ngón tay thành một người có thể nấu bữa sáng một tháng không như hôm nay vẫn phải cảm ơn Bạc Minh Thành.
Nếu không phải anh, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy phỏng chừng cả đời mình cũng chỉ biết chiên trứng, nấu cháo.
Sáng sớm tháng hai ở Nam Thành rất lạnh, dù mấy ngày nữa đã đến tháng ba rồi.
Thời tiết hôm nay không tốt như hôm qua, bên ngoài âm u, nhưng tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc tốt.
“Chào buổi sáng, chị Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc bỏ túi xách xuống, cười với Phó Ngọc Lam: “Chào buổi sáng, thư ký Phó.”
Phó Ngọc Lam cũng cảm nhận được tâm trạng tốt của Thẩm Thanh Ngọc, sẵn lúc đưa nội dung cuộc họp hôm này cho Thẩm Thanh Ngọc nói một câu: “Chị Thẩm, tối nay có tiệc, tổng giám đốc Trần bảo chị tham dự.”
“Tiệc gì?”
“Thôn dân đại diện của bên thôn Đông Khẩu.”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Chị biết rồi.”
Bây giờ Trần Hạc Nhất muốn làm ông chủ vung tay hay hoàn toàn không muốn làm nữa?
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ một chốc: “Em kiểm tra thử gần đây Trần Hạc Nhất có hành động gì không.”
Cô nhảy dù từ trụ sở chính sang đây, Trần Hạc Nhất làm khó một lần hai lần thì thôi, hạng mục này vốn là anh ta phụ trách giao thiệp, bây giờ nửa đường anh ta lại ném cho cô, còn là lúc nhạy cảm nhất.
Vạn Tượng định xây một khu vui chơi ở huyện Tân Vịnh, Nam Thành. Huyện Tân Vịnh đất rộng người thưa, nhưng trùng hợp khu quy hoạch chạy vào một thôn, riêng thôn kia ở vị trí trung tâm, qua tính ảnh hưởng của toàn bộ khu vui chơi, tháng mười năm trước, tổng công ty tập đoàn đã phát văn bản để Trần Hạc Nhất đi nói chuyện bồi thường giải tỏa, mua lại miếng đất đó.
Sau tháng mười một năm trước, Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành ly hôn, sau khi ly hôn về nhà cũng loáng thoáng nghe Thẩm Quốc Sinh nhắc đến chuyện Vạn Tượng Nam Thành chưa bàn xong việc bồi thường giải tỏa.
Nghe nói mới bắt đầu bồi thường ổn thỏa là tám nghìn một mét vuông, dẫu sao thì nơi đó cũng là huyện xa xôi, có hai mươi tám hộ trong ba mươi lăm hộ dân kia đã ký hợp đồng, năm trong số bảy hộ còn lại đề xuất giá mười nghìn một mét vuông. Hai hộ yêu cầu Vạn Tượng dựa vào đầu người trong sổ hộ khẩu bồi thường nhà dưới quyền Vạn Tượng ở trung tâm thành phố Nam Thành, một người một căn.
Chuyện bế tắc tại đó, vẫn kéo dài cho đến bây giờ chưa giải quyết.
Mà hai mươi tám hộ đã ký hợp đồng có hộ dân hối hận, cũng muốn nâng giá bồi thường lên.
Đây là lần thứ ba nói về phương án bồi thường giữa Vạn Tượng Nam Thành và thôn Đông Khẩu, vốn dĩ giá bồi thường này không phải chuyện Thẩm Thanh Ngọc có thể quyết định, bây giờ Trần Hạc Nhất lại ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho cô, không phải muốn cô đàm phán không thành thì muốn làm gì?
Phó Ngọc Lam lập tức hiểu ý Thẩm Thanh Ngọc: “Em biết rồi cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, nhìn bóng lưng Phó Ngọc Lam, tâm trạng tốt cả ngày hôm nay của cô bị Trần Hạc Nhất phá hỏng rồi.