Tuyết lớn mờ mịt, tầm nhìn vô cùng kém, đường mà bọn họ đang đi lại là đường núi, hơi không chú ý chút thôi là có thể ngã xuống vách núi như chơi. Thế nên tốc độ chiếc xe của đội cứu hộ phái sau tất nhiên không thể bằng tốc độ của con ngựa già kia được.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Phó Ngọc Hải quả thật không tồi. Hình như con ngựa già dưới thân anh cũng biết nhiệm vụ của mình hôm nay không giống ngày thường nên cả đường đi đều vô cùng phối hợp với Phó Ngọc Hải.
Vì trận bão tuyết này nên rất nhiều cành cây bị gãy, đường cũng không tốt, cưỡi ngựa có khi còn nhanh hơn đi xe.
Càng đi lên trên núi, bọn họ càng phát hiện ra đường càng ngày càng khó đi.
Phó Ngọc Hải khó được lúc bình tĩnh. Anh ghìm ngựa dừng lại rồi quay đầu nhìn mãi nhưng không thấy bóng dáng xe của đội cứu hộ đâu.
Nếu Thẩm Thanh Ngọc thật sự bị thương thì con ngựa của anh cũng không thể mang người ra ngoài được, có chạy tới cũng không làm được gì nhiều.
Phó Ngọc Hải quyết định rất nhanh. Anh đánh ngựa quay đầu ngay lập tức, sau đó giục ngựa quay lại tụ họp với đoàn xe.
Thấy anh trở về, người dẫn đầu hơi ngạc nhiên: "Cậu Phó, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Ngọc Hải lắc đầu: "Trận bão tuyết này rất lớn, đường núi phía trước cơ bản đều có chướng ngại vật. Xe mọi người đi rất chậm, không đuổi kịp tôi nên tôi định cưỡi ngựa đi thám thính tình hình trước, còn các anh thì dọn sạch chướng ngại vật rồi từ từ đi tới. Tôi đi tìm bọn họ trước đã xem tình huống thế nào rồi lại quay về tập hợp với các anh."
Lúc này đã gần bảy giờ tối rồi. Trên ngọn núi lớn ban đêm tối như mực, trừ ánh đèn mà đoàn xe mở ra ra thì ngay cả chút ánh trăng cũng không có.
Người dẫn đầu đội cứu hộ tự hỏi vài giây rồi nhanh chóng đồng ý: "Cậu Phó nói đúng. Cậu mang chút quần áo và thực vật khẩn cấp đi tìm nhóm cô Thẩm trước đi. Trong lúc cậu xác nhận tình huống thì chúng tôi sẽ dọn dẹp chướng ngại vật bên này, như vậy đường về có thể nhanh hơn chút."
Hai bên đạt thành nhận thức chung. Phó Ngọc Hải đáp lại một tiếng rồi ghìm ngựa quay đầu, vung roi ngựa lên, con ngựa nhấc chân nhảy dựng lên, nháy mắt đã chạy khuất không thấy bóng dáng.
Mà ở bên kia, sau khi thong thả đi trong tuyết ba bốn tiếng đồng hồ, nhóm người Thẩm Thanh Ngọc đã ở trong tình trạng kiệt sức. Gió hòa với tuyết dồn dập thổi tới khiến bước đi của bọn họ vô cùng khó khăn, mỗi bước đều như sắp bị gió thổi bay.
Ba người đứt quãng đi hơn bốn tiếng đồng hồ cũng chỉ mới đi được đoạn đường hai cây số.
Chân của Thẩm Thanh Ngọc đã bắt đầu sưng lên, thế nhưng vùi trong gió tuyết lạnh như băng trong thời gian dài nên cô đã không còn cảm nhận được cơn đau ở chân nữa rồi. Chỉ có mặt là bị gió tuyết thổi đau mà thôi.
Mặc dù hiệu quả giữ ấm trên người bọn họ đều rất tốt nhưng sau khi bị tàn phá dưới gió tuyết hơn bốn tiếng cũng đã đến cực hạn.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Phó Ngọc Lam bên cạnh: "Bí thư Phó, em và cán bộ Trần đi trước đi. Còn trên dưới mười cây số nữa là có thể tới chân núi rồi, chị không đi nổi nữa."
Phó Ngọc Lam nghe ra hơi thở mong manh trong lời nói của TTL thì trở nên luống cuống: "Cô Thẩm, chị kiên trì một chút, hẳn là bọn họ đã phát hiện ra chúng ta chưa xuống núi rồi, sẽ cho người tới cứu chúng ta ngay thôi!"
Cơ thể Thẩm Thanh Ngọc hơi lung lay, cô đứng không vững nữa, tay quờ quạng nắm đại cành cây bên người mới không ngã xuống.
"Thế nên hai người đi về phía trước trước đi, gặp đội cứu hộ rồi chẳng phải sẽ biết chị ở trong này sao?"
Làm sao Phó Ngọc Lam có thể bỏ Thẩm Thanh Ngọc lại được chứ: "Cô Thẩm, chị kiên trì thêm một chút nữa được không?"
"Bí thư Phó, chị không kiên trì được nữa rồi."
Cô lạnh quá, chân còn rất đau.
Thẩm Thanh Ngọc rất không cam lòng. Nhưng dù có không cam lòng thì cũng đau thể làm được gì. Thiên tai nhân họa, bây giờ dưới tình huống này, cô cũng chỉ làm bọn họ bị kéo theo mà thôi.
Nhưng nghĩ đến việc mình thật sự sẽ từ từ chết cứng trong tuyết lớn nơi này, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc cũng cảm thấy không cam lòng.
Cô nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến Phó Ngọc Hải Nếu cô cứ vậy mà bị chết cứng ở đây thật thì chắc bọn họ sẽ rất đau lòng chăng?
Có khi nào Phó Ngọc Hải sẽ phát điên luôn không nhỉ?1