Hơn ba giờ chiều Phó Ngọc Hải mới đến trấn Thanh Giang. Lần này anh còn mang theo cả hạng mục giúp đỡ người nghèo tới. Chỉ là hạng mục giúp đỡ người nghèo trên tay Phó Ngọc Hải không phải ở trấn Thanh Giang mà là ở trấn Thanh Thủy ngay bên cạnh trấn Thanh Giang.
Phó Ngọc Hải biết năm nay Vạn Tượng cũng xây dựng hạng mục giúp đỡ người nghèo, nghĩ đến lời ngày đó Thẩm Thanh Ngọc nói, anh đã đoán được Thẩm Thanh Ngọc đang ở bên này.
Lúc Dương Vũ Phàm tìm kiếm mới biết được hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đi tới căn cứ trong núi. Nhưng hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đã lên máy bay từ sáng ngày hôm kia, chắc chắn đêm nay hai người sẽ vội vàng trở lại trấn trên.
"Tổng giám đốc Phó, đêm nay cô Thẩm chắc chắn sẽ trở về. Lúc này vẫn còn sớm, hay là chúng ta tới chỗ trước đó cô Thẩm ở chờ cô ấy đi?"
Phó Ngọc Hải nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ xe, nhíu mày, vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Ừ."
Hình như tuyết rơi càng lúc càng lớn thì phải.
Dương Vũ Phàm thấy Phó Ngọc Hải lên tiếng trả lời thì dặn dò lái xe lái qua chỗ mà trước đó Thẩm Thanh Ngọc dừng chân.
Sau nửa tiếng đồng hồ, xe dừng lại ở chỗ người ta sắp xếp cho Thẩm Thanh Ngọc dừng chân tối hôm qua.
Dương Vũ Phàm xuống xe nói chuyện, sau đó anh ấy nhanh chóng quay lại mở cửa cho Phó Ngọc Hải xuống xe.
Hơn bốn giờ chiều, có vẻ như trận bão tuyết này còn lớn hơn bọn họ tưởng tượng.
Phó Ngọc Hải xuống xe, nếm thử một ít đồ ăn mà tối qua Thẩm Thanh Ngọc đã từng thử, nhìn thấy bão tuyết ngoài cửa, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc.
Tiếp đón bọn họ là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, dùng tiếng phổ thông không thuần thục muốn làm cho không khí vui vẻ hơn: "Cậu Phó là chồng của cô Thẩm sao?"
Phó Ngọc Hải nghe thấy thế thì thu tầm mắt lại, lơ đãng đáp một câu: "Vẫn chưa phải."
Người phụ nữ nghe thấy câu trả lời của anh thì cười cười: "Vẫn chưa phải hả, vậy cũng sắp rồi đó."
Phó Ngọc Hải thích nghe lời này. Anh cong môi nở một nụ cười: "Nhận lời hay của cô."
Hơn năm giờ chiều, người phụ nữ đột nhiên tới nói với bọn họ rằng đêm nay đừng ra ngoài lung tung, báo động cho trận bão tuyết này đã vang lên rồi.
Phó Ngọc Hải nghe thấy thế thì màu mắt trở nên u ám: "Mấy người Thẩm Thanh Ngọc đã ra ngoài từ buổi sáng tới giờ sao?"
"Đúng thế! Cô Thẩm và bí thư Sa đã lên núi từ sáng sớm rồi. Trên núi có một căn cứ, làm cái gì mà nhà ấm gieo trồng á. Bí thư Sa nói nếu cô Thẩm xem qua thấy ổn thì sau khi trở lại trấn Thanh Giang sẽ xây dựng nhà máy. Nếu nhà máy xây xong thì chồng tôi cũng không cần đi làm công ở tỉnh G nữa!"
"Thẩm Thanh Ngọc có nói khi nào trở về không?"
"Ôi, cậu nhắc tôi mới nhớ ra. Bí thư Sa nói chiều nay cô Thẩm đã xuống núi rồi, còn bảo tôi chuẩn bị cơm chiều chiêu đãi bọn họ mà! Chẳng qua tôi thấy tuyết lớn như thế đường núi không dễ đi, có lẽ cô Thẩm sẽ ở lại núi qua đêm!"
Ngực Phó Ngọc Hải run mạnh một cái, hét lên một tiếng: "Bí thư Dương!"
Vẻ mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến người phụ nữ bị dọa sợ, ngay cả Dương Vũ Phàm cũng sợ hãi: "Tổng giám đốc Phó, làm sao vậy ạ?"
"Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, trong một tiếng đồng hồ, tôi muốn một chiếc máy bay trực thăng! Còn nữa, liên lạc với bác sĩ và đội cứu hộ. Hẳn là mấy người Thẩm Thanh Ngọc bị kẹt lại trên núi rồi!"
Anh rất hiểu Thẩm Thanh Ngọc. Thẩm Thanh Ngọc nói xuống núi thì cô sẽ xuống núi. Huống chi trên đường bọn họ đi lên núi, trận bão tuyết này cũng chưa lớn đến vậy, báo động cũng chỉ vừa mới tăng cấp trước đó không lâu. Chủ nhà cũng chỉ vừa nhận được tin nhắn cách đây ít phút mà thôi!
Tình huống này rất có thể là mấy người Thẩm Thanh Ngọc đã bị kẹt lại trên núi rồi!
Dương Vũ Phàm nghe thấy lời của Phó Ngọc Hải thì hoảng hốt, nhưng anh ấy nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo: "Tổng giám đốc Phó, dưới tình huống thời tiết như này thì ngay cả máy bay trực thăng cũng không thể vào núi được. Huống chi bây giờ tầm nhìn đang dưới một mét, không phù hợp để cất cánh hay hạ cánh..."
Lời của Dương Vũ Phàm vừa thốt lên được một nửa đã phải dừng lại, bởi vì vẻ mặt của Phó Ngọc Hải đã không thể dùng từ kém để hình dung được nữa. Anh ta vội vàng sửa lời: "Tôi đi liên hệ cứu hộ ngay đây!"