Cành cây đột nhiên nện xuống này khiến cả ba người đều bị hoảng sợ. Nếu không phải nhờ Thẩm Thanh Ngọc thấy được thì khi Lâm Bình Bình đi qua để lên xe, cành cây kia đã đập thẳng lên người anh ta rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Bình Bình lại sợ hãi.
Nhưng điều đáng sợ hơn ở đây là tuyết đã rơi hơn một tiếng đồng hồ rồi. Tuyết đọng trên đường cũng càng ngày càng dày khiến con đường lại càng khó đi.
Bây giờ xe còn bị va phải. Lâm Bình Bình vuốt mặt một cái, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại: "Quản lý Thẩm, bí thư Phó, mặc dù thủy tinh chắn gió bị đập nhưng hẳn là xe vẫn còn nguyên vẹn. Tôi sẽ dọn sạch cành cây để lát nữa tiếp tục đi."
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, không có ý kiến gì.
Chỉ là vận may của bọn họ thật sự không tốt lắm. Vừa nổ máy chưa được bao lâu, xe đã bị chết máy. Cả ba người cứ vậy mà bị kẹt lại giữa sườn núi.
Mà lúc này, bí thư Sa trên núi thấy gió tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn thì không khỏi nhíu mày: "Gió tuyết lớn vậy không biết mấy người quản lý Thẩm có đi được đến chân núi không."
Chân núi có nhà dân, nếu có thể lái được đến chân núi thì thật sự cũng không phải chuyện xấu gì. Sợ là sợ xe xảy ra vấn đề giữa sườn núi.
Bí thư Sa không ngờ rằng lo lắng của mình đã thành sự thật. Tín hiệu trên núi vốn đã không tốt lắm nên ông ta không thể liên lạc được với mấy người Thẩm Thanh Ngọc, mà mấy người Thẩm Thanh Ngọc cũng không liên lạc được với bất kỳ ai.
Trời mưa tuyết lớn vậy mà bị kẹt giữa sườn núi, thật đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Điều không xong nhất chính là tuyết rơi càng ngày lớn. Thậm chí đài khí tượng cũng đã báo động về bão tuyết từ trước rồi.
Gió tuyết lớn quá nên chân núi đã bị phong tỏa không cho xe cộ đi vào.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết bây giờ chân núi đã bị phong tỏa. Bây giờ xe chết máy, mấy người kẹt giữa sườn núi, đi về phía trước cũng không được mà quay lại cũng không xong.
May mà lúc bọn họ đi, bí thư Sa có chuẩn bị không ít đồ đặc sản, mặc dù lạnh nhưng có còn hơn không.
Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam lấy quần áo trong hành lý mặc vào lần nữa. Lâm Bình Bình không mặc nhiều nên Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đã tặng cho anh ta một chiếc áo lông dê.
Lâm Bình Bình vừa thấy cái áo lông kia đã biết nó rất quý giá nên vội vàng xua tay từ chối. Phó Ngọc Lam khuyên bảo mấy câu, anh ta mới bắt đầu mặc vào.
Bầu trời càng ngày càng tối, gió tuyết cũng càng lúc càng lớn. Ba người tìm một vị trí an toàn muốn nhóm lửa sưởi ấm. Thế nhưng gió tuyệt thật sự mạnh quá nên không thể nào đốt lửa lên được.
Lâm Bình Bình biết cứ chờ đợi như vậy là vô ích bởi người trên núi không biết bọn họ không thể xuống núi, còn người dưới chân núi cũng không biết hôm nay bọn họ xuống núi. Bọn họ bị kẹt ở nơi này, giữa trời bão tuyết như vậy rất dễ có chuyện xảy ra.
Nhưng Lâm Bình Bình cũng biết hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đều đến từ thành phố lớn, e rằng chưa từng phải chịu khổ như vậy bao giờ. Nếu để hai người bọn họ xuống núi với mình thì e là quá làm khó người ta.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ra sự khó xử của Lâm Bình Bình nên cô đi qua rồi nói thẳng: "Cán bộ Lâm, anh có đề nghị gì cứ nói thẳng đi. Chúng ta bị kẹt nơi này, e rằng người cứu hộ nhanh nhất cũng phải chờ đến ngày mai, bí thư Sa không liên lạc được với chúng ta mới phát hiện có chuyện không hay. Nhưng gió tuyết mạnh như vậy, chúng ta không thể chống đỡ được qua tối nay."
Lâm Bình Bình thấy Thẩm Thanh Ngọc thẳng thắn rõ ràng như vậy thì không bối rối nữa. Anh ta nói suy nghĩ của mình ra cho Thẩm Thanh Ngọc nghe.
Thẩm Thanh Ngọc quyết định rất nhanh: "Chúng ta sẽ đi về phía chân núi vậy, có thể đi được bao nhiêu thì đi."
"Được, vậy vất vả cho quản lý Thẩm và bí thư Phó rồi."1
"Tính mạng quan trọng nhất, sao lại nói vất vả hay không vất vả chứ."
Thấy Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Lâm Bình Bình không nói gì nữa, để hai người cầm những đồ vật quan trong rồi ba người cùng hứng gió tuyết đi về phía chân núi.
Nhưng trận bão tuyết này không phải nói đùa. Ba người đã đi hơn một tiếng đồng hồ rồi nhưng chỉ đi được ba bốn cây số. Thẩm Thanh Ngọc lại còn không may bị trật chân.
Thế nhưng cô không muốn làm Lâm Bình Bình và Phó Ngọc Lam bị kéo chân nên vẫn luôn chịu đựng không nói gì. Mãi đến khi gió tuyết càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi ngay cả đường cũng không nhìn rõ, ba người mới không thể không dừng lại.