Vì tuyết rơi, đường hơi khó đi, lộ trình vốn ba tiếng rưỡi phải tiêu hết bốn tiếng, một đoàn người đến căn cứ cũng đã hơn một giờ trưa.
Cái gọi là căn cứ, thật ra cũng chỉ là gạch đỏ xây vòng thành tường bên ngoài, đối diện cửa chính là nhà mái bằng hai tầng lớn, trong đó bao gồm phòng nghiên cứu và phòng làm việc.
Căn cứ tổng cộng có năm người, bao gồm cả nhân viên nghiên cứu đang ở trong.
Bí thư Sa dắt Thẩm Thanh Ngọc đi giới thiệu nhân viên căn cứ, người căn cứ biết hôm nay có "Nhân vật lớn" đến, vì thế đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Bọn họ cũng coi như là dốc hết sức mình thoát nghèo cho trấn Thanh Giang, một bữa cơm trưa, Thẩm Thanh Ngọc ăn được rất nhiều nấm quý mà thường ngày ít thấy, còn có một nồi canh gà hầm thuốc, đều là dùng thuốc đặc sản bản địa nấu.
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đặt vali xuống nghỉ ngơi nửa tiếng thì theo bí thư Sa và nhân viên nghiên cứu đi xem nhà kính. Không thể không nói, chuyến đi này, Thẩm Thanh Ngọc đúng thật không uổng công, nhà kính kéo dài liên tiếp đó trông không ăn nhập gì với căn cứ và cửa thô sơ bên ngoài. Theo giới thiệu, căn cứ này mới thành lập vào tháng mười năm trước, bốn nhân viên nghiên cứu bên trong, có hai người mới chuyển đến vào tháng một năm nay.
Nhưng hơn ba mươi nhà kính đó khiến cho người khác quá ngạc nhiên.
Bên ngoài tuyết rơi nhưng cây trồng bên trong nhà kính lại mọc rất tốt.
Nhìn ra được, bọn họ đã bỏ ra không ít công sức và tâm huyết.
Chưa nói đến việc cấy ghép nuôi trồng, chỉ riêng việc chăm sóc hơn ba mươi công trình nhà kính này đã là một dự án không hề nhỏ.
Ngành công nghiệp có chuyên môn riêng, Thẩm Thanh Ngọc không học ngành này nhưng vất vả hay không, nhìn đã thấy ngay.
Thẩm Thanh Ngọc đúng là có hơi kính phục bọn họ.
Trong một buổi chiều, Thẩm Thanh Ngọc nghe được không ít kiến thức.
Buổi tối cũng là chuẩn bị những món đặc sản của thành phố Y, thật ra Thẩm Thanh Ngọc ăn không quen, nhưng sợ mấy người bí thư Sa nghĩ nhiều nên vẫn miễn cưỡng ăn nhiều một chút.
Nhân viên nghiên cứu lớn tuổi cầm một bình rượu thuốc tự ủ, Thẩm Thanh Ngọc uống cạn một ly, ngày lạnh như vậy, người bỗng chốc ấm áp hơn.
Chín giờ tối hơn, Thẩm Thanh Ngọc dùng nước nóng rửa tay chân và mặt, ngồi trên giường gỗ suy nghĩ đến thất thần, Phó Ngọc Lam gõ cửa mấy lần vẫn không nghe.
"Cô Thẩm, chị ngủ chưa?"
Đến khi Phó Ngọc Lam gõ lại lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc mới bừng tỉnh, đứng dậy mở cửa: "Sao vậy?"
Phó Ngọc Lam cười, lấy trong lòng ra một túi chườm nóng: "Đây là túi chườm nóng ban nãy cán bộ Lâm mới cho em, anh ấy cho hai cái, bảo em đem qua cho chị một cái."
Túi chườm nóng là túi đổ nước nóng nguyên thủy, Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy, sờ thấy bên trên nóng hổi, lòng cũng nóng lên.
"Thư ký Phó, em thấy trấn Thanh Giang đáng giá không?"
Lời này của Thẩm Thanh Ngọc không đầu không đuôi, nhưng chiều nay Phó Ngọc Lam đi theo Thẩm Thanh Ngọc cả buổi chiều, trong lòng cũng hơi xúc động nói: "Em nghe bí thư Sa nói, mấy năm nay lực lượng lao động của trấn đều đi làm ở ven biển bên đó, còn lại đều là mấy người già yếu, bệnh tật không có sức lao động. Bí thư Sa và cán bộ Lâm, còn có mấy cán bộ trẻ khỏe khác, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại đây, em nghĩ trấn Thanh Giang này đáng giá."
Hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc nghe được Phó Ngọc Lam nói những lời cảm tính, cô bất giác cười: "Xem ra thư ký Phó cảm nhận sâu sắc ha."
Phó Ngọc Lam cười ngại ngùng: "Không giấu gì chị, lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình em không tốt, quê em lúc trước cũng rất nghèo, nhưng sau này có nhà xưởng, quê hương mới tốt hơn, em mới có thể ra ngoài học đại học."
Thẩm Thanh Ngọc đúng là không biết những chuyện này, bây giờ nghe thấy, cảm động sâu sắc hơn trước nhiều: "Trấn Thanh Giang thật sự là một nơi tốt."