Vạn Tượng là tập đoàn doanh nghiệp lớn, có chỉ tiêu dự án xoá đói giảm nghèo, năm nay địa điểm xóa đói giảm nghèo là trấn Thanh Giang, thành phố Y, tỉnh L.
Lần này vừa hay dự án xoá đói giảm nghèo do Vạn Tượng Lâm Thành phụ trách, tuy dự án này phần lớn không kiếm tiền, nhưng chỉ tiêu này không được làm qua loa.
Dự án năm sau của bên Thành Đông có thể hoàn công khai trương rồi, bây giờ còn lại đều là những công việc kết thúc, Thẩm Thanh Ngọc mang dự án Thành Bắc đưa cho tổ trưởng tổ một phụ trách.
Năm sau Vạn Tượng có kế hoạch tiến quân vào giới làm đẹp, nguyên vật liệu thiên nhiên bên thành phố Y nhiều, vì vậy sau khi thoả thuận xong, định xây xưởng sản xuất mỹ phẩm quy mô lớn bên đó.
Lần này Thẩm Thanh Ngọc đến để khảo sát, dù sao địa điểm xoá đói giảm nghèo của Vạn Tượng là ở thành phố Y, nhưng chưa chắc là trấn Thanh Giang.
Phó Ngọc Lam đã đặt vé máy bay từ lâu, chuyện bên này Thẩm Thanh Ngọc gần như cũng đã xử lý xong.
Sáng sớm thứ tư, Phó Ngọc Lam và tài xế đứng đợi Thẩm Thanh Ngọc dưới chung cư.
Thời tiết hôm nay rất bất thường, nghe nói bên thành phố Y đã rơi trận tuyết đầu từ lâu, thời tiết giữa tháng mười hai đã lạnh như cuối đông.
Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống máy bay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của thành phố Y.
Nhưng trước khi lên máy bay cô đã mang theo áo khoác lông dài, Thẩm Thanh Ngọc vừa khoác áo lên thì thấy nhân viên đón bọn họ đang giơ bảng tiếp đón rồi.
Phó Ngọc Lam kéo vali đi qua đó: "Xin chào, tôi là Phó Ngọc Lam của Vạn Tượng, thư ký của giám đốc Thẩm."
Lần này người được sắp xếp đến đón Thẩm Thanh Ngọc là cán bộ hỗ trợ xoá đói giảm nghèo của trấn Thanh Giang, Sa Đức Tân - phó bí thư trấn Thanh Giang, Lâm Bình Bình - cán bộ xoá đói giảm nghèo.
"Chào thư ký Phó, tôi là Lâm Bình Bình - cán bộ xoá đói giảm nghèo phụ trách tiếp đón cô và giám đốc Thẩm lần này, đây là thứ ký Sa, Sa Đức Tân - phó bí thư trấn Thanh Giang."
"Xin chào, bí thư Sa, cán bộ Lâm!"
Thẩm Thanh Ngọc mặc xong áo khoác đi tới, Sa Đức Tân và Lâm Bình Bình nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc thì hơi ngỡ ngàng nhưng hai người lại phản ứng lại rất nhanh: "Vất vả cho giám đốc Thẩm, sân bay đến trấn cần bốn tiếng hơn, giám đốc Thẩm và thư ký Phó đối chưa? Nếu đói rồi, chúng ta đi vào chợ ăn gì đó trước."
Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải người khó chiều, cô biết lần này đến đây điều kiện không hề tốt, vì thế cô và Phó Ngọc Lam đã ăn bữa ăn trên máy bay rồi: "Không cần phiền phức đâu, bí thư Sa, chúng tôi đã ăn trên máy bay rồi."
"Vậy chúng ta về thẳng trấn luôn."
"Được!"
Thẩm Thanh Ngọc rất dứt khoát khiến cho Sa Đức Tân và Lâm Bình Bình có ánh nhìn khác.
Bọn họ biết người đến lần này là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn Vạn Tượng, vốn nghĩ Thẩm Thanh Ngọc đến để trải nghiệm, không ngờ đối phương lại không câu nệ tiểu tiết.
Xe không phải xe xịn, ra khỏi nội thành xong bắt đầu vào đường núi ngoằn ngoèo, vắng lặng, cả đường xe vòng quanh co, Thẩm Thanh Ngọc ngồi trên xe không dễ chịu.
Điện thoại cô rất nhiều tin nhắn, Thẩm Thanh Ngọc không có sức lực để coi, trải qua gần năm tiếng đồng hồ, xe mới đến trấn Thanh Giang.
Sa Đức Tân và Lâm Bình Bình đã phân chia việc bố trí cho Thẩm Thanh Ngọc thế nào từ khi nhận được thông báo.
Sa Đức Tân nghĩ bọn Thẩm Thanh Ngọc đến để làm dự án xóa đói giảm nghèo nên để bọn Thẩm Thanh Ngọc nhập gia tùy tục, trải nghiệm khổ cực nơi đây một chút.
Lâm Bình Bình lại nghĩ tuy bọn Thẩm Thanh Ngọc đến xóa đói giảm nghèo nhưng chưa chắc dự án đã rơi vào trấn Thanh Giang, bọn họ nên để Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy trấn Thanh Giang có thể vực dậy được, vì thế nên sắp xếp cho Thẩm Thanh Ngọc khách sạn tốt một chút.
Nhưng người quyết định là Sa Đức Tân, vì thế cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam vẫn bị sắp xếp ở trong một nhà dân.
Điều kiện không tính là quá tệ nhưng đương nhiên là không so được với nơi Thẩm Thanh Ngọc từng ở từ nhỏ đến lớn.
Phó Ngọc Lam nhìn rồi vô thức nhìn qua Thẩm Thanh Ngọc.