Lúc xe dừng ở dưới tòa nhà Vạn Tượng, chính là giờ cao điểm đi làm.
Chiếc xe mà hôm nay Phó Ngọc Hải lái hiếm khi khiêm tốn, tùy tiện dừng ở dưới tòa nhà cũng không tính là nổi bật.
Thẩm Thanh Ngọc tháo dây an toàn: "Cảm ơn, hôm khác sẽ mời anh ăn cơm."
Phó Ngọc Hải nhìn cô: "Lời này em không chỉ nói mỗi ba lần thôi đâu, rốt cuộc hôm khác là hôm nào đây, cô Thẩm?"
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ một lát, đúng là nói rất nhiều lần rồi: "Hai ngày nữa chắc tôi sẽ phải đi thành phố Y một chuyến, chắc tuần này sẽ không ở Lâm Thành, cuối tuần trở về sẽ mời anh ăn cơm, được chứ?"
"Đùa thôi."
Anh nói rồi đưa bình nước gừng đường đỏ đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh cho cô: "Thời tiết lạnh, uống nhiều một chút, có lợi đó."
Ban đầu Thẩm Thanh Ngọc không kịp phản ứng: "Đây là cái gì?"
Cho đến khi cô cầm đến trên tay, ngửi được mùi gừng nhàn nhạt, cô mới biết đó là cái gì.
"Cảm ơn."
Thời gian không còn sớm, Phó Ngọc Hải chủ động mở cửa xe giúp cô.
Thẩm Thanh Ngọc cầm nước gừng đường đỏ xuống xe, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, nhưng lòng bàn tay cô lại nóng.
Thẩm Thanh Ngọc bước nhanh đi vào công ty, vừa tới phòng làm việc, Phó Ngọc Lam cầm tài liệu chờ cô: "Cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu, đặt nước gừng đường đỏ trong tay xuống: "Em đi qua đó trước đi, chị đến ngay."
"Vâng ạ."
Phó Ngọc Lam cũng ngửi thấy mùi gừng, tầm mắt vô thức đảo qua bình nước gừng đường đỏ đen nhánh ở trên bàn kia, hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Thanh Ngọc lại chủ động mua cái này để uống.
Trước khi đến làm thư ký cho Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy đã biết rõ đại khái sở thích của Thẩm Thanh Ngọc từ chỗ Thẩm Quốc Vinh.
Trên phương diện ẩm thực, Thẩm Thanh Ngọc khá thanh đạm, không thích đồ ngọt, những thứ như nước ngọt trà sữa cô đều không thích cho lắm, ghét vị gừng.
Hai tháng trước, Thẩm Thanh Ngọc đến tháng ở nước ngoài, Phó Ngọc Lam nấu nước gừng đường đỏ cho cô, Thẩm Thanh Ngọc đều không thích uống, cuối cùng cô ấy pha lại một cốc nước đường đỏ, Thẩm Thanh Ngọc mới chịu uống.
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc lại tự mua nước gừng đường đỏ để uống, tất nhiên là Phó Ngọc Lam phải ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi xuống, thấy Phó Ngọc Lam vẫn chưa đi, cô cười một tiếng: "Sao thế, trên mặt chị có thứ gì à?"
Cô nói rồi đưa tay sờ lên mặt mình.
Phó Ngọc Lam lắc đầu: "Không phải đâu cô Thẩm."
Cô ấy liếc nhìn bình nước gừng đường đỏ đen nhánh kia: "Hình như kỳ kinh nguyệt của cô Thẩm sắp đến rồi, ngày mai có cần em chuẩn bị nước gừng đường đỏ cho chị không?"
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của cô ấy mới biết tại sao Phó Ngọc Lam không đi.
Cô hơi đau đầu mà xoa huyệt thái dương: "Không cần, chị không thích uống."
Nói xong, dường như ý thức được gì đó: "Đây là, bạn mua cho chị."
Còn chuyện bạn là ai, vậy thì không thể biết được.
Phó Ngọc Lam đã hiểu: "Vậy em đi sang bên phòng họp trước."
Trước khi đi, Phó Ngọc Lam vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu: "Cô Thẩm, chị đến tháng rất hay đau bụng, uống nhiều nước gừng đường đỏ rất có lợi đó ạ."
Nói xong, Phó Ngọc Lam bèn vội vàng xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của Phó Ngọc Lam, không khỏi bật cười.
Thẩm Thanh Ngọc đọc sơ qua tài liệu trên tay rồi ký tên, sau đó cầm sổ đứng dậy đi họp.
Mới đi được hai bước, cô nhớ tới bình nước gừng đường đỏ kia, do dự một lát, cuối cùng vẫn quay trở lại mang nó đi theo.
Phòng họp đã chuẩn bị ổn thỏa, sau khi Thẩm Thanh Ngọc tới, Trần Hạc Nhất và những quản lý cấp cao khác cũng đã tới.
Cuộc họp hôm nay là báo cáo tiến triển của dự án mảnh đất ở phía bắc thành phố kia, Thẩm Thanh Ngọc với tư cách là người phụ trách chủ yếu, đương nhiên là do cô báo cáo.
Dự án tiến triển rất thuận lợi, tuy rằng mấy ngày trước xuất hiện một chút ngoài ý muốn nhỏ nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Bây giờ Trần Hạc Nhất không còn dám có âm mưu gì với Thẩm Thanh Ngọc nữa, đương nhiên những người khác cũng gió chiều nào theo chiều ấy, cả cuộc họp rất thuận lợi.
Ừm, trừ cốc nước gừng đường đỏ kia hơi cay cổ họng.