Lúc Bạc Minh Thành đi ra khỏi câu lạc bộ, đúng lúc nhìn thấy Thẩm vừa mới lên xe Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn thấy anh ta đi ra, Phó Ngọc Hải lại thấy.
Cách khoảng bảy tám mét, Phó Ngọc Hải liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang uống trà sữa ở trên ghế lái phụ, anh nhướng mày, kéo cửa xe ra lập tức ngồi vào lái xe rời đi.
Bạc Minh Thành cũng không đuổi theo, anh ta chỉ đứng ở cửa câu lạc bộ, nhìn chiếc xe chở Thẩm Thanh Ngọc càng ngày càng xa.
Gió buổi đêm rất lớn, anh ta cúi đầu quẹt diêm ba lần, que diêm vừa mới cháy lên, sau đó lại tắt, điếu thuốc ngậm hờ giữa đôi môi mỏng vẫn không châm được lửa.
Lần thứ tư lúc que diêm bị thổi tắt, một cánh tay từ bên cạnh vươn tới, dùng bật lửa châm lửa cho anh ta: “Diêm tuy tốt, nhưng gió lớn như vậy, phải đổi sang bật lửa mới được.”
Lời này của người đàn ông một câu hai nghĩa, Bạc Minh Thành nhìn ngọn lửa màu xanh tím trên cái bật lửa trước mắt kia, anh ta ném que diêm bị thổi tắt vào thùng rác ở bên cạnh, vươn tay kẹp thuốc cúi đầu tiến sát lại gần ngọn lửa kia.
Rất nhanh, điếu thuốc mà bốn que diêm cũng chưa châm được đã bay lên làn khói lượn lờ.
Bạc Minh Thành hút thuốc, người đàn ông bên cạnh thu bật lửa: “Tôi họ Tạ, tên Thiên Hàn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cậu Bạc.”
Nhà họ Tạ ở Giang Thành, danh tiếng vang dội, Bạc Minh Thành sao lại chưa từng nghe qua.
Nhưng mà việc làm ăn của nhà họ Bạc với nhà họ Tạ cũng không qua lại quá nhiều, Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Tạ Thiên Hàn, lạnh lẽo trên mặt cũng không hề bởi vì anh ta giúp châm thuốc mà giảm bớt nửa phần: “Có chuyện gì?”
Tạ Thiên Hàn cũng không ngại, khẽ nâng kính trên mũi lên: “Có một chuyện hợp tác, muốn bàn bạc cùng với cậu Bạc.”
Anh ta cười, dừng một lát: “Hợp tác cá nhân.”
Bạc Minh Thành không có hứng thú gì đối với chuyện lục đục giữa các dòng tộc lớn, những chuyện của nhà họ Tạ, người có lòng chỉ cần hỏi thăm một chút là biết, ngay cả những chuyện cấp bách của nhà họ Bạc anh ta còn chẳng buồn lo, càng đừng nói đến nhúng tay vào trong chuyện tranh đấu của nhà họ Tạ.
“Có lẽ cậu Tạ tìm nhầm người rồi.”
Anh ta lại hút thuốc, hai con ngươi màu đỏ tươi đã trở lại vẻ lạnh nhạt.
Bạc Minh Thành đi về một phía, dập tắt thuốc lá vừa mới hút một nửa, lập tức đi về phía xe hơi ngừng ở cách đó không xa.
Tạ Thiên Hàn híp mắt, cách lớp kính hơi mỏng, đôi mắt của anh hiện lên một tia lạnh lẽo sắc bén: “Cậu Bạc không có hứng thú gì với nhà họ Tạ của chúng tôi, chẳng lẽ cũng không có hứng thú đối với cô Thẩm?”
Bạc Minh Thành vừa mới đi được ba bốn mét liền ngừng lại, một trận gió thổi qua, áo gió trên người anh ta bị gió xốc vạt áo lên.
Tạ Thiên Hàn thong thả ung dung đi tới bên cạnh anh ta: “Cậu Bạc đối với cô Thẩm đúng là một lòng thâm tình, mặc dù hồi trước có vắng vẻ mấy lần, nhưng chẳng phải bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao? Cô Thẩm đối với cậu Bạc, không khỏi cũng quá tuyệt tình rồi.”
Người đàn ông nói mấy câu, đã nói ra được hết chuyện của Bạc Minh Thành với Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Thành vừa mới bị Thẩm Thanh Ngọc nện vào ngực một cục đá, bây giờ nghe thấy lời này của anh ta, phẫn nộ áp xuống càng nhiều: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì, chỉ là cậu Bạc muốn ôm được người đẹp về, tôi muốn ngồi ổn vị trí chủ nhà họ Tạ, chuyện cùng có lợi, vụ làm ăn này, tôi cho rằng cậu Bạc sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
Bạc Minh Thành cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc hay anh mới là kẻ ngốc vậy, chuyện của tôi với Thẩm Thanh Ngọc, dù thế nào cũng không dính dáng gì đến nhà họ Tạ các anh. Anh muốn ngồi ổn vị trí chủ nhà họ Tạ, tôi khuyên anh vẫn nên coi trọng đầu óc của anh trước đi, nói không chừng còn có mấy phần cơ hội.”
Bạc Minh Thành đè lại phẫn nộ không thể phát tiết với Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ Tạ Thiên Hàn này gắng sức đuổi theo, dĩ nhiên anh ta cũng không khách sáo.
Tạ Thiên Hàn cũng không tức giận, chỉ cười khẽ, mở miệng nói ra một câu: “Chuyện này đúng là không liên quan đến cô Thẩm, nhưng nếu có liên quan đến Phó Ngọc Hải thì sao?”