Bạc Minh Thành giống như bị sét đánh giữa trời quang, anh ta lớn như vậy, trước giờ toàn là phụ nữ đuổi theo phía sau anh ta, nhưng anh ta đều chướng mắt tất cả, kể cả lúc trước cưới Thẩm Thanh Ngọc, cũng chẳng qua là vì muốn thoát khỏi cái gọi là liên hôn mà ông cụ Bạc sắp xếp mà thôi.
Sau đó anh ta ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc, tuy rằng đáy lòng có chút không thoải mái, nhưng ngoài ra cũng không có cảm xúc nào khác.
Nếu không phải anh ta biết Thẩm Thanh Ngọc thích anh ta nhiều năm như vậy, nếu không phải cô tình thâm nghĩa nặng với anh ta, thì anh cũng đã không nhiều lần liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc rồi.
Đúng là anh ta không biết thích là gì, sống ba mươi mốt năm, lần đầu thích một người, lại còn là vợ cũ của mình nữa.
Loại thích này làm cho anh ta vừa vui sướng vừa đau khổ, anh ta vẫn luôn tin chắc rằng Thẩm Thanh Ngọc có tình cảm với mình nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu được.
Nhưng mà cô hôm nay, tàn nhẫn mà trực tiếp phá vỡ hết tất cả cho anh ta xem.
Cô không hề giữ lại cho anh ta một đường sống nào, không hề lưu tình mà chọc thủng suy nghĩ ở chỗ sâu trong đáy lòng anh ta.
Cô nói đúng, nhưng đồng thời cũng nói không đúng.
Tình cảm của anh ta đúng là có cả sự không cam lòng, nhưng mà lúc đêm khuya yên tĩnh, anh ta lại có rất nhiều lần nhớ tới những lúc cô dịu dàng thiện lương liếc mắt đưa tình.
Anh ta không cam lòng là thật, thích cũng là thật.
Nhưng hôm nay, Thẩm Thanh Ngọc lại đổ cho tình cảm của anh ta đều là thành không cam lòng.
Từng câu từng chữ rơi xuống, anh ta gần như chịu không nổi.
Bạc Minh Thành đột nhiên hiểu ra, cảm giác tim như dao cứa của Thẩm Thanh Ngọc khi bị anh ta hiểu lầm lúc trước.
Bên cạnh có người quen biết đi qua, mở miệng gọi anh ta một tiếng, nhưng mà Bạc Minh Thành giống như không nghe thấy, nhấc chân đi về hướng Thẩm Thanh Ngọc rời đi.
Cuối hành lang, chỉ có bóng dáng cô đơn mà lặng lẽ của anh ta càng lúc càng xa.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc dạy dỗ Hạ Tú Trinh, theo lý mà nói thì tâm trạng phải khá tốt mới phải, nhưng sự xuất hiện của Bạc Minh Thành đã phá hỏng tâm trạng tốt của cô.
Lúc rời đi ý cười trên mặt cô gần như đã không còn, mãi đến khi thang máy ngừng ở tầng một, cảm xúc của cô mới khá lên nhiều.
Lâm Thành tháng mười hai bắt đầu bước vào mùa đông, trời bên ngoài tối đen như mực, gió đêm giống như đá lạnh, thổi vào trên người, vừa lạnh vừa đau.
Thẩm Thanh Ngọc đi ra ngoài, bị gió quất vào mặt, nhưng cả người lại bình tĩnh thản nhiên hơn rất nhiều.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng “Bíp bíp bíp...”, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, cuối bóng tối, Phó Ngọc Hải đang đứng ở trước xe hơi màu đen kia.
Ánh sáng chiếu từ đèn đường xuống hắt lên trên mặt anh, đôi mắt đào hoa mỉm cười kia giống như ánh sao sáng nhất trong trời đêm, cứ như vậy mà chiếu sáng thẳng tắp về phía cô.
Thẩm Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, nhấc chân bước tới: “Anh Phó vừa khéo tới đây làm việc à?”
Phó Ngọc Hải nghe ra ý ở ngoài lời của cô, đặt trà sữa nóng trên tay vào trong tay cô: “Nghe nói cô Thẩm tới đánh người, tôi tới giúp em một tay.”
“Giúp một tay?”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ lắc trà sữa trên tay mình, cười khẽ một tiếng.
“Cơ mà nhìn kiểu này, có vẻ là đã tới muộn rồi.”
Anh ta nói xong, cũng không biết lấy từ đâu ra một cái ống hút: “Uống không?”
Thật ra Thẩm Thanh Ngọc không thích uống trà sữa cho lắm, cô cũng không cuồng trà sữa giống như giới trẻ hiện nay, lần cuối cùng uống trà sữa đã là chuyện gần tám tháng trước rồi.
Có điều trời lanh như vậy, trà sữa nóng bỏng trên tay, thật ra cũng có thể ủ ấm tay.
Tâm trạng không quá tốt, uống chút đồ ngọt, hẳn là cũng sẽ tốt lên một ít.
Cô gật đầu một cái: “Uống.”
Phó Ngọc Hải cười, lập tức cầm ống hút cắm vào cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc uống một hớp, vị ngọt nhè nhẹ thấm vào giữa môi, tâm trạng đúng là khá hơn nhiều.
“Ăn lẩu không?”
“Được thôi.”
Trời lạnh như vậy, Thẩm Thanh Ngọc không từ chối.