Thẩm Thanh Ngọc không thể phản bác lại được những lời này, cô dừng lại một hồi rồi mới nói tiếp: “Có lẽ là phải làm phiền thư ký Dương lát nữa đi thêm một vòng nữa đến hiệu thuốc để mua một ít cồn sát trùng giúp tôi rồi.”
Dương Vũ Phàm đang lái xe nghe thấy vậy liền vội vàng nói: “Không phiền, không phiền chút nào cả, cô Thẩm khách sáo quá rồi."
Phiền hà là cái đinh gì cơ chứ, chuyện giúp đỡ băng bó một chút như thế này, Phó Ngọc Hải không phải lại có lý do để qua đêm ở nhà Thẩm Thanh Ngọc thêm một lần nữa hay sao?
Mấy ngày nay, tiến triển của Phó Ngọc Hải vẫn luôn rất suôn sẻ, ngay cả tâm trạng của anh lúc ở trên công ty cũng tốt hơn rất nhiều, với tư cách là thư ký của anh, đương nhiên là Dương Vũ Phàm sẽ đi theo ánh sáng của Thẩm Thanh Ngọc.
Bây giờ anh ấy ước gì Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải có thể kết hôn ngay tại chỗ này luôn cũng được, để ngày nào Phó Ngọc Hải cũng có tâm trạng tốt, vậy thì anh ấy cũng có thể có tâm trạng vui tươi mỗi ngày rồi.
Ôi, đó đúng thật là chuyện anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt trong truyền thuyết đây mà.
Dương Vũ Phàm lái xe vòng lại một vòng nhỏ, dừng trước một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, chu đáo mua băng gạc, cồn sát trùng và cả tăm bông tiệt trùng.
Xe chạy tới dưới lầu của nhà Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Dương Vũ Phàm đã trực tiếp nổ xe hòng thoát thân: "Tổng giám đốc Phù, trời cũng đã khuya rồi, anh và cô Thẩm nên đi nghỉ ngơi sớm đi, tôi bắt taxi về trước đây."
Trước khi rời đi, Dương Vũ Phàm còn cực kỳ nhanh trí bổ sung thêm một câu: "Chiếc khăn lụa trên tay của tổng giám đốc Phó dính rất nhiều máu, vết thương chắc là sẽ rất sâu. cô Thẩm, thế thì đành phải phiền cô giúp tổng giám đốc Phó băng bó lại rồi."
Nói rồi liền xoay người bỏ đi mất.
Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn ngồi ở băng ghế sau, giương mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Vũ Phàm, cô quay đầu lại nhìn Phó Ngọc Hải đang ngồi bên cạnh: “Thư ký Dương có vẻ khá là thú vị đó.”
Phó Ngọc Hải giả vờ như không hiểu lời cô nói: “Vậy thì đành phải nhờ cô Thẩm giúp tôi băng bó một chút thôi nhỉ?”
Ánh đèn bên trong xe hơi tối, rõ ràng không phải là nơi thích hợp để băng bó vết thương.
Phó Ngọc Hải chắc chắn là cố tình nói ra mấy lời này.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy dạo này Phó Ngọc Hải thực sự càng ngày càng được voi đòi tiên, cô mỉm cười đồng ý làm theo lời anh: “Được chứ.”
Nghe câu trả lời của cô, Phó Ngọc Hải dường như không có gì kinh ngạc cả, đưa cho cô cái túi đang cầm trên tay.
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy rồi vươn tay định gỡ nút thắt của chiếc khăn lụa ra, nhưng khi bàn tay vừa chạm tới thì đã bị Phó Ngọc Hải ngăn lại: “Có máu, cắt nó ra đi.”
Anh không hề nói đến chữ “bẩn” nữa, nhưng ý tứ trong lời nói của anh lại mang hàm ý tương tự.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn một mảng lớn của chiếc khăn lụa màu nhạt của mình đều dính toàn là máu, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nên lên tiếng: “Ánh sáng ở đây không tốt lắm, vẫn nên vào nhà rồi băng lại đi.”
Mặc dù lời nói của Dương Vũ Phàm mang mục đích không trong sáng, nhưng những lời mà anh ấy nói lại không hề sai, vết thương trên mu bàn tay của Phó Ngọc Hải quả thực không hề nông.
Khi Thẩm Thanh Ngọc cắt bỏ khăn lụa ra liền nhìn thấy một vết hở dài gần năm cm, máu ở xung quanh vết thương vốn đã đông lại, cô dùng cồn lau sạch vết máu, vết thương lộ ra hoàn toàn, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới có thể nhìn được rõ ràng.
Lúc cô ở đó băng bó giúp anh, vết thương của Phó Ngọc Hải chảy ra rất nhiều máu nên cô không thể nhìn thấy miệng vết thương, nhưng hiện tại máu đã ngừng chảy, máu ở xung quanh vết thương cũng đã được lau sạch, vết thương lộ ra ngày càng rõ ràng.
Vẫn còn chưa chạm tới xương, nhưng da thịt đã bị vết dao cắt tạo thành một kẽ hở sâu, nếu như đối phương dùng sức mạnh hơn một chút nữa thì có lẽ đã cắt đến xương cốt luôn rồi.
Cô không nói thêm điều gì nữa, động tác của tay cô trở nên nhẹ nhàng hơn.
Phó Ngọc Hải ngồi trên sô pha, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm không rời mắt, không bỏ qua dù là một chút thay đổi nho nhỏ nào ở trên gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc.
Tùy rằng chỉ là trong phút chốc, nhưng anh vẫn thấy cô cau mày.
Phó Ngọc Hải cụp mắt, đột nhiên bật cười.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng cười của người đàn ông vang lên từng hồi, bàn tay của Thẩm Thanh Ngọc hơi run lên, cô quấn nốt vòng cuối cùng của cuộn băng gạc, sau đó thắt lại thành một chiếc nơ, lúc này mới nhìn người đàn ông đang nở nụ cười mà không thể giải thích được: “Không cảm thấy đau sao?”
Nụ cười rực rỡ hạnh phúc đến như vậy, không lẽ Phó Ngọc Hải điên rồi hay sao.