Thẩm Thanh Ngọc đi vội, đến bãi đỗ xe mới phát hiện chiếc váy dệt kim dài mình mặc bừa quên mang cả áo khoác.
Cô chỉ do dự một giây rồi khởi động xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Giờ này xe trên đường đã dần dần ít đi.
Cả đường Thẩm Thanh Ngọc đi rất thông thoáng không có vật cản trở, xe vừa vào đại lộ Duyệt Hải, từ xa đã thấy nơi ba bốn trăm mét phía trước có ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát và xe cấp cứu.
Có lẽ là ở đó.
Thẩm Thanh Ngọc lái xe qua đó, dừng xe lại bên đường cách đó hơn mười mét.
Đoạn đường xảy ra tai nạn đã bị cảnh sát phong toả, khi Thẩm Thanh Ngọc đi qua, Phó Ngọc Hải đang nói gì đó với cảnh sát.
Cô không nhìn thấy Bạc Minh Thành ngồi trên xe cấp cứu, đi thẳng tới chỗ Phó Ngọc Hải: "Không sao chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải một lượt từ trên xuống dưới, ;lòng mới thả lỏng đôi chút.
Phó Ngọc Hải nhìn cô lắc đầu: "Không sao."
Anh nói xong rồi nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, cởi áo khoác trên người xuống: "Xin lỗi, tối vậy rồi còn để em qua đây."
Thẩm Thanh Ngọc không từ chối áo khoác của anh, trên áo khoác đó còn có hơi ấm của Phó Ngọc Hải, gió lạnh ùa tới, Thẩm Thanh Ngọc khoác áo khoác không hề cảm thấy lạnh.
"Chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc kéo áo khoác trên người mình, nhìn đuôi xe Maserati bị tông biến dạng, cô bất giác nhíu mày.
Tông nghiêm trọng như vậy.
Nhưng cũng may là người không sao.
Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành đang trên xe cấp cứu xử lý vết thương, mỉm cười: "Có lẽ việc này phải hỏi cậu hai Bạc rồi."
"Bạc Minh Thành?"
Thẩm Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên, sao chuyện này lại liên quan đến Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Hải ngửi thấy hương nước hoa trên người Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa đen lại, khi nhìn sang Bạc Minh Thành ý cười còn rõ ràng hơn.
Thẩm Thanh Ngọc theo tầm mắt của Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện Bạc Minh Thành trên xe cấp cứu.
Nhân viên y tế đang xử lý vết thương trên tay cho anh ta, có lẽ vết thương rất sâu, băng gạc đã thấm máu.
Bạc Minh Thành đang nhìn cô, lông mày Thẩm Thanh Ngọc động đậy, nhàn nhạt thu lại ánh mắt, cô nhìn Phó Ngọc Hải rồi hỏi lại: "Anh không bị thương thật sao?"
Nhìn hai chiếc xe đó tông rất nghiêm trọng.
Tuy ngoài mặt trông Phó Ngọc Hải không bị thương nhưng vẫn bị xe cấp cứu mang đi.
Thẩm Thanh Ngọc lái xe theo đến bệnh viện, vừa vào đã thấy Bạc Minh Thành đứng ngay cửa, anh ta bị thương rất nghiêm trọng, trán quấn một lớp băng gạc, tay phải cũng quấn một lớp, người đang đứng ở cửa bệnh viện, cúi đầu hút thuốc.
"Thẩm Thanh Ngọc."
Nhìn thấy cô, Bạc Minh Thành dập điếu thuốc, lên tiếng gọi cô một tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Có chuyện gì sao, cậu hai Bạc?"
Một câu "Cậu hai Bạc" của cô, bỗng chốc đập tan những lời anh ta muốn nói.
Bạc Minh Thành chỉ thấy dường như cổ họng mình có thứ gì chặn lại, vô cùng khó chịu.
"Tôi bị thương rồi."
Anh ta im lặng hai giây, cuối cùng chỉ đành nói ra một câu như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cảm thấy hơi buồn cười: "Anh bị thương thì nên tìm bác sĩ."
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc không để ý đến anh ta nữa, nhấc gót đi ngang qua anh ta.
Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, người sau lưng đã giơ tay nắm lấy cô: "Em thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
"Nhẫn tâm?"
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu đẩy tay anh ta ra: "Bạc Minh Thành, chúng ta bây giờ không thân cũng chẳng quen, anh lái xe tông vào bạn của tôi, tôi không trách anh là đã có lương tâm lắm rồi, anh nói tôi nhẫn tâm?"
Cô nói rồi ngừng một chút: "Nói tới lương tâm, tôi làm sao bì được với anh hả Bạc Minh Thành, để tôi quỳ dưới cơn mưa xối xả ở từ đường nhà họ Bạc cả đêm."