“Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy cái ly, ngửa đầu uống một hớp nước, lúc này mới dịu lại.
Sau đó Phó Ngọc Hải không nhắc lại những vấn đề “mẫn cảm” này nữa, anh nói với cô tính toán của Hà Ngọc Nhung và nhà họ Bạc, nhà họ Bạc rất nhanh cũng sẽ bị lật tung lên.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong vẫn rất mong đợi, dù sao ông cụ Bạc cũng chính là quá rảnh rỗi mới có thể cho cô làm nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc ăn cháo xong đã mười một giờ, thời gian này đến công ty cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng Phó Ngọc Hải còn ở trong căn hộ của cô, cô nam quả nữ, cô muốn mở miệng đuổi Phó Ngọc Hải đi, nhưng tối qua đối phương mới sốt cao nhập viện, mở miệng đuổi người khó tránh khỏi hơi độc ác quá.
Thẩm Thanh Ngọc suy nghĩ một tí, quyết định cuối cùng vẫn đến công ty, dù sao tốt hơn cô nam quả nữ sống chung một phòng với Phó Ngọc Hải.
Con người Phó Ngọc Hải có lục rất thân sĩ quý ông, có lúc lại bá đạo lưu manh, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình có phần không ứng phó được.
Đang lúc cô tính mở miệng nói mình phải đến công ty, Phó Ngọc Hải đã nói trước cô một bước: “Không quấy rầy em nữa, tôi đến công ty đây.”
Thẩm Thanh Ngọc cầu còn không được: “Được.”
Phó Ngọc Hải cười như không cười nhìn cô: “Có phải chờ tôi mở miệng nói rời đi lâu lắm rồi?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, nở nụ cười: “Cậu Phó cần gì nói rõ như thế.”
Khiến cả hai đều lúng túng.
Phó Ngọc Hải nghe cô thừa nhận trực tiếp như vậy thì không nói tiếp nữa: “Chuyện của nhà họ Bạc, em không cần nhúng tay.”
Anh biết thật ra cô không muốn dây dưa với nhà họ Bạc bên kia nữa, chỉ là không nuốt trôi cục tức.
Chuyện ông cụ Bạc làm, không nói Thẩm Thanh Ngọc không nuốt trôi cục tức, ngay cả anh cũng không nuốt trôi.
“Cảm ơn.”
“Em nói cảm ơn bọn họ, không bằng tặng tôi một nụ hôn.”
Anh quang minh chính đại giở thói lưu manh, ngược lại khiến Thảm Thanh Ngọc tức giận không thôi.
Cô trực tiếp phớt lờ lời của anh: “Tôi không tiễn anh nữa.”
“Được, trở về ngủ lát đi, tối qua chắc là nghỉ ngơi chưa tốt rồi.”
Mặc dù rất vui khi Thẩm Thanh Ngọc tới bệnh viện cùng anh, nhưng anh cũng rất đau lòng vì tối qua hơn ba giờ sáng cô mới về đến nhà trọ.
“Ừm.”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhấc chân đi về phía cửa trước định mở cửa tiễn khách.
“Woa, Tiểu Ngũ, chúng ta đúng là thần giao cách cảm, tớ còn chưa gõ cửa, cậu đã mở cửa cho tớ rồi.”
Cửa kéo ra, Trần Ánh Nguyệt đã đứng trước cửa.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy đau đầu, một giây sau Trần Ánh Nguyệt nhìn thấy Phó Ngọc Hải đi ra từ trong căn hộ, cô ấy khó tin nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, trên mạng nói…”
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn cô ấy: “Đừng nói lung tung.”
Trần Ánh Nguyệt đành phải nuốt xuống lời muốn nói, nhìn Phó Ngọc Hải đi từng bước một đến trước mặt mình.
“Cô Trần.”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, mở miệng chào hỏi, sau đó quay đầu cười với Thẩm Thanh Ngọc: “Không cần tiễn.”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không tính tiễn, nhưng Trần Ánh Ngọc còn ở đây, không tiện bắt bẻ Phó Ngọc Hải, đành phải mỉm cười gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
“Ừ.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, dịu dàng trả lời, lúc này mới sải bước đi về phía thang máy.
Nhìn thấy Phó Ngọc Hải biến mất ở ngã rẽ, Trần Ánh Nguyệt trực tiếp bổ nhào vào người Thẩm Tnanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, thẳng thắng được khoan hồng, chống cự sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
Thẩm Thanh Ngọc tính tránh khỏi bức tường nhưng không tránh được, bị Trần Ánh Nguyệt ôm eo áp vào bức tường cạnh cửa.
Bức tường sau lưng có hơi lạnh, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Thả lỏng.”
“Không buông, hu hu hu, đồ bạc tình nhà cậu, rõ ràng mới nói mình là bé cưng yêu dấu của cậu, bây giờ chẳng mấy chốc đã có niềm vui mới! Cậu nhất định…”
“Xin lỗi, làm phiền tí.”
Trần Ánh Nguyệt còn chưa tấu hài xong, sau lưng truyền tới giọng nói của Phó Ngọc Hải.1