“Chào buổi sáng. Đánh thức em rồi sao?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa mở cửa ra đã thấy cặp mắt hoa đào ngậm cười của Phó Ngọc Hải đang nhìn mình.
Qua một buổi tối, anh dường như đã khôi phục lại, thần sắc trên mặt đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất bờ môi không trắng bệch như hôm qua nữa.
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Không có, tôi đã tỉnh rồi.”
“Không còn sớm nữa, tôi lo em có chuyện gì cho nên mới gõ cửa.”
Thời gian đúng là không còn sớm, ngủ đến giờ này, Thẩm Thanh Ngọc cũng thấy hơi xấu hổ.
“Tôi bảo người ta mang bữa sáng lên.”
“Được, tôi đi rửa mặt, chờ lát nữa sẽ ra, em ăn sáng trước đi.”
Chỉ có điều giờ này cũng không tính là ăn sáng nữa…
Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa, xoay người đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo đơn giản ở nhà rồi cô mới ra ngoài.
Phó Ngọc Hải đã ngồi trên bàn ăn, đang ăn cháo, nhìn thấy cô tới, anh lấy bữa sáng trong túi ra để trước mặt cô.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi vào rồi nói một tiếng cảm ơn.
Cô đưa tay muốn cầm thìa, không ngờ Phó Ngọc Hải đã đưa qua cho cô, tay người cùng lúc chạm vào phía trên cán thìa, động tác của cô chậm hơn nửa giây, bàn tay cứ để trên mù bàn tay Phó Ngọc Hải như vậy.
Nhiệt độ trên tay Phó Ngọc Hải giảm đi không ít so với ngày hôm qua, nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn cảm thấy hơi ấm nơi lòng bàn tay.
Ngón trỏ cô khẽ run lên, vội thu tay lại: “Xin lỗi.”
Phó Ngọc Hải xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ung dung để thìa vào chén của cô: “Ăn đi.”
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu vâng một tiếng, hai người bắt đầu húp cháo.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, đương nhiên cũng bỏ lỡ cặp mắt hoa đào mang vài phần ý cười của Phó Ngọc Hải.
Ăn được một nửa, Thẩm Thanh Ngọc bỗng nghe Phó Ngọc Hải mở miệng: “Tin tức trên mạng, em xem chưa?”
Hơn một tiếng trước, Trần Ánh Nguyệt gửi ảnh chụp chuyện trên mạng cho cô, Thẩm Thanh Ngọc bật lên xem.
Chỉ nghĩ tới tin tức giả mình và Phó Ngọc Hải ở bên nhau, Thẩm Thanh Ngọc lập tức cảm thấy khá lúng túng: “Chuyện trên mạng luôn là thật giả bất phân.”
Phó Ngọc Hải không biết lúc nào đã ăn xong chén cháo, anh buông thìa ra, tay trái nhẹ nhàng để lên bàn ăn, ngón trỏ và ngón cái cầm bình thuốc ở đó từ từ di chuyển: “Tôi ngược lại rất mong đó là thật.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, vừa định mở miệng nói gì, Phó Ngọc Hải lại nói tiếp: “Có phải quấy rầy em không?”
Rõ ràng một giây trước anh vẫn tùy tiện tiêu sái như chàng trai quý tộc phong lưu, một giây sau bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng lịch thiệu, giống như quý ông khiêm tốn, Thẩm Thanh Ngọc không biết phải trả lời anh vấn đề này thế nào.
Trả lời đúng thì trông cô giống người đem chuyện lớn hóa nhỏ, không có tình người.
Trả lời không đúng, ai biết Phó Ngọc Hải sẽ lại nói tiếp câu gì.
Cô không khỏi lại nghĩ tới hai nụ hôn kia, lúc đánh úp còn bá đạo và không hề nói đạo lý.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, đổ vấn đề qua cho anh: “Phó Ngọc Hải, anh không sợ kết quả cuối cùng vẫn như cũ sao?”
Nghe lời lời nói mang hàm ý khác của cô, Phó Ngọc Hải khẽ nhấc cặp mắt hoa đào cười nói: “Vậy có muốn thử không, xem thử kết quả có phải vẫn giống nhau hay không?”
Thẩm Thanh Ngọc phát hiện mình đã vô tình mắc bẫy của chính mình, cô thu tầm mắt lại, dời chủ đề: “Hôm nay anh cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Phó Ngọc Hải rất nghe lời: “Đỡ hơn nhiều rồi, tốm qua nhờ có em đưa tôi đến bệnh viện, ơn cứu mạng, khong cần báo đáp, không bằng…”
“Tôi lấy thân báo đáp?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa húp một miếng cháo, nghe được lời Phó Ngọc Hải nói, bị sặc ho khan mấy tiếng mới trở lại bình thường.
Phó Ngọc Hải rót ly nước ấm cho cô: “Xin lỗi, đùa thôi.”