Thẩm Thanh Ngọc khẽ hít vào một hơi, muốn quay người trở về phòng lấy điện thoại để gọi điện thoại cho thư ký của Phó Ngọc Hải, nhưng chợt nghĩ đến lời anh nói, bạn gái của thư ký của anh bị ốm, buổi chiều thư ký xin nghỉ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Ngọc nhìn người đàn ông với sắc mặt tái nhợt, toàn thân nóng lên ở trên ghế sô pha, im lặng một hồi lâu, cô phát hiện lương tâm của mình vẫn chưa mất đi.
Thẩm Thanh Ngọc quay người trở về phòng thay một bộ quần áo, cầm lấy điện thoại, dự định đưa Phó Ngọc Hải đi bệnh viện.
"Phó Ngọc Hải?"
Cô thay quần áo đi ra, bước đến bên cạnh ghế sô pha, khẽ đẩy Phó Ngọc Hải một cái, muốn đánh thức anh.
Lần này sức lực của Thẩm Thanh Ngọc đã lớn hơn rất nhiều, hình như người đàn ông đang ngủ mê man đã tỉnh lại, người bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ là hơi nghiêng người, hơn nửa người đều đè lên trên người cô.
Mùi nước hoa dễ ngửi trên người người đàn ông lập tức chiếm cứ hô hấp của Thẩm Thanh Ngọc, trán của anh đụng phải cổ của cô, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy một hồi nóng bỏng, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
"Phó Ngọc Hải?"
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay nâng người lên một chút, lại gọi anh một tiếng.
Lần này, hình như Phó Ngọc Hải đã tỉnh, hơi híp mắt mà nhìn cô: "Thẩm Thanh Ngọc."
Anh mở miệng gọi cô một tiếng, không biết là vì mới tỉnh lại hay là do cơ thể anh không thoải mái, giọng nói ra khàn khàn trầm thấp.
Thẩm Thanh Ngọc đưa nước ấm trên bàn cho anh: "Anh bị sốt, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Động tác của Phó Ngọc Hải hơi chậm chạp, một lát sau mới nhận lấy cái cốc, ngửa đầu uống nửa cốc nước.
Sau khi uống nước xong, có lẽ là anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại: "Xin lỗi, em đi nghỉ ngơi đi, tôi tự đi bệnh viện là được."
Nói xong, anh giơ tay vịn vào ghế sô pha ở sau lưng, một tay khác cầm lấy chiếc áo vest vắt ở bên cạnh.
Nhưng vừa đứng dậy đi một bước, người đã lảo đảo một cái.
Cũng không đến mức ngã nhưng nhìn như thể sắp ngã xuống vậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhớ đến lần trước khi mình bị sốt, là Phó Ngọc Hải cưỡng ép bế cô đi bệnh viện.
Thôi được rồi, coi như là báo đáp vậy.
"Tình trạng của anh, có lẽ không kiên trì đến bệnh viện được."
Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy, mỉm cười liếc nhìn anh một cái, sau đó đưa tay dìu anh: "Đi được chứ?"
Người đàn ông cao gần một mét chín, cô cõng không nổi.
Phó Ngọc Hải cụp mí mắt, mí mắt cụp xuống che hơn một nửa con mắt, cũng che đi tất cả mọi cảm xúc: "Được."
Nhưng nhìn sang từ góc độ của Thẩm Thanh Ngọc thì Phó Ngọc Hải như đang ủ rũ, trông rất là đáng thương.
Thẩm Thanh Ngọc buông lỏng tay: "Vậy chúng ta đi bệnh viện thôi."
"Được."
Anh mở miệng đáp một tiếng, sau đó im lặng đi theo sau lưng cô.
Thẩm Thanh Ngọc phát hiện sau khi bị ốm thì Phó Ngọc Hải cực kỳ ngoan, trên đường đi anh không mở miệng nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô một hai cái. Lúc đến bệnh viện, cô đi xếp hàng lấy số, anh ở khu chờ khám nhìn cô.
Viêm amidan dẫn đến sốt nhẹ, còn hơi cảm cúm, bác sĩ lo lắng Phó Ngọc Hải sẽ còn sốt nên kê cho bọn họ truyền dịch hai bình.
Thẩm Thanh Ngọc thanh toán phí, vừa quay đầu đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang nhìn cô: "Đi thôi, đi phòng truyền dịch."
"Ừ."
Lúc y tá đến chọc kim có nhìn Phó Ngọc Hải mấy lần liền, Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh mỉm cười mà nhìn, không ngờ Phó Ngọc Hải đột nhiên nhìn về phía cô, mở miệng nói một câu với y tá: "Xin lỗi, nếu cô còn nhìn tôi như vậy, có thể bạn gái tương lai của tôi sẽ tức giận đó."
Người đứng bên cạnh Phó Ngọc Hải chính là cô, "Bạn gái tương lai" mà anh nói là ai, chỉ cần y tá không phải đồ ngốc thì sẽ biết.
Một câu của Phó Ngọc Hải thành công khiến ba người, à, không phải ba người, là hai người, dù sao bản thân anh cũng không cảm thấy xấu hổ.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong bèn lúng túng nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, muốn nói lại thôi, đặt sổ ghi chép trong tay lên xe đẩy rồi lại cầm lên, sau khi lặp lại mấy lần như vậy, y tá không nhịn được mà nói với Thẩm Thanh Ngọc: "Cô à, cô đừng để bụng nhé, tôi chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp trai của bạn trai cô mà thôi."
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên có thêm một anh bạn trai: "..."