Phó Ngọc Hải này, nắm chắc chừng mực quá tốt.
Mỗi lần cô cảm thấy mối quan hệ của hai người dừng ở mức vừa phải thì anh sẽ đột ngột phá đi cân bằng, mạo phạm và xung đột của anh sẽ khiến người khác cảm thấy tức giận nhưng lại không đến mức tức giận quá.
Thậm chí có lúc Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy cô không biết đang giận Phó Ngọc Hải hay là giận bản thân mình.
Rồi mỗi khi cô buông hết những cảm xúc rối bời kia xuống, anh lại đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ nhưng nhường nhịn, khiến người khác cảm giác vừa đáng thương lại bất lực.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, không nói gì, anh cũng không nói gì, chỉ là không để ý nhìn cánh tay của mình vừa bị cửa kẹp một cái.
Thẩm Thanh Ngọc vô thức nhìn theo tầm mắt anh, vừa nhìn đã thấy vết tích trên mu bàn tay trắng muốt của người đàn ông, cô bất giác cau mày.
Ban nãy cô vào nhanh, đóng cửa cùng dùng sức, có lẽ kẹp không nhẹ.
"Món quà đêm qua tặng em, em còn thích không?"
Trong lúc Thẩm Thanh Ngọc thất thần, Phó Ngọc Hải lên tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc nghe vậy, nhớ lại sợi dây chuyền đó, đôi mắt hạnh chớp chớp: "Nếu như tôi nói không thích thì sao?"
Con người này có hơi được nước làm tới.
"Vậy cái này thì sao?"
Anh nói rồi giơ cánh tay không bị thương lên, một sợi dây chuyền bạc rơi trên lòng bàn tay anh xuống.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn kỹ một cái, mới phát hiện mặt dây chuyền là chữ Ngũ.
"Không thích?"
Anh nói rồi giơ cánh tay còn lại lên, mở dây chuyền ra rồi tự đeo lên cổ mình: "Tôi thích lắm."
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Phó Ngọc Hải cố ý, dây chuyền nữ đeo làm sao dài đến vậy, anh đeo lên lại vừa khéo.
Mặt dây chuyền bị anh gẩy một cái, kẹt ngay trên túi trái của áo sơ mi đen, vừa hay dính trên vị trí tim anh.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn chỉ thấy tim run lên một cái, vừa ngẩng lên đã đụng ngay ánh mắt đào hoa cười như không cười ấy.
Cô có hơi không dám đối mắt với Phó Ngọc Hải, vội vàng né tránh ánh mắt: "Nhà tôi có dầu gió."
Thẩm Thanh Ngọc nói xong đẩy cửa ra, quay người đi vào chung cư.
Cô đặt túi trên tủ ngay sảnh, thay giày, đi thẳng tới nhà kho tìm hộp y tế, lấy ra một chai dầu gió.
Khi đi ra phòng khách, Phó Ngọc Hải đã thấy giày ngồi trên sofa đợi cô.
Sợi dây chuyền bạc đó trên chiếc áo sơ mi đen của anh quá rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc vừa quét mắt qua đã vô tình nhìn thấy.
Mặt dây chuyền đó vừa hay kẹt trên viền túi áo, cho dù Phó Ngọc Hải động đậy làm sao, nó cũng đều dừng trên tim.
Dưới ánh đèn, mặt dây chuyền hơi sáng.
"Chậc."
Phó Ngọc Hải đột nhiên khẽ chậc một tiếng, Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn lại nhìn anh một cái, mặt hơi nóng.
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, ngón tay đặt trên mặt dây chuyền, nhẹ xoa một cái: "Đúng là trùng hợp thật, vừa hay rơi ở đây."
Thẩm Thanh Ngọc thu lại tầm mắt, đặt dầu gió trước mặt anh: "Cậu Phó tự thoa đi.". Truyện Quan Trường
"Cảm ơn."
Anh khẽ ngước mắt lên, mỉm cười nhìn cô, không hề quá đáng nhờ cô thoa giúp.
Thẩm Thanh Ngọc rót hai ly nước, đặt một ly trước mặt anh.
Phó Ngọc Hải đang ngồi trên sofa thoa dầu, phút chốc trong phòng đều là mùi này.
Hai người không ai nói chuyện, phòng khách hơi yên lặng.
Thẩm Thanh Ngọc uống được nửa ly nước, ấn sáng màn hình điện thoại: "Chín rưỡi rồi, cậu Phó."
Bữa tiệc tối nay, Thẩm Thanh Ngọc uống chút rượu, không đến nỗi say, nhưng hơi buồn ngủ.
Phó Ngọc Hải đóng nắp rồi đặt dầu gió trên bàn, nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái: "Vậy... Ngủ ngon."
Nói xong, anh đứng dậy đi thật.
Chỉ là trước khi đi, anh đột nhiên ngừng lại bên người Thẩm Thanh Ngọc, cúi người đặt trán lên trán của Thẩm Thanh Ngọc.