Thẩm Thanh Ngọc nghe được lời này của Bách Gia Tính thì biểu cảm trên mặt hơi thay đổi một chút.
Nói thật, cô rất muốn cười.
Thật sự là trời cao có mắt.
Nhưng cô không muốn xé rách da mặt với ông cụ Bạc ngay bây giờ nên đành phải nhịn xuống, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt: "Thân thể ông vẫn rất tốt mà."
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy tờ báo cáo trên tay Bách Gia Tính, nhìn lướt qua một cái, phía trên quả thật viết là khối u ác tính, đã đến giai đoạn ba.
"Thưa ông, bây giờ thiết bị chữa bệnh phát triển, nếu ông tích cực phối hợp trị liệu thì chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi."
Lời này Thẩm Thanh Ngọc đang nói trái lương tâm. Cô không hề hy vọng Bạc Vĩnh Cơ sống lâu trăm tuổi một chút nào.
Ông già đê tiện vô sỉ.
Ông cụ Bạc thở dài, cứ như đã chấp nhận vận mệnh vậy: "Ở tuổi này tôi cũng nên biết ý trời rồi. Nạn lớn đã tới, tôi cũng không giành giật gì nữa. Anh trai của Minh Thành trẻ tuổi mất sớm, bây giờ nhà họ Bạc chỉ còn lại mỗi mình Minh Thành chống đỡ. Tôi chỉ muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn thấy Minh Thành lập gia đình."
"Thẩm Thanh Ngọc, cái thân này của tôi không thể làm phẫu thuật được. Nếu trị liệu bảo thủ thì cũng chỉ là chuyện của một hai năm. Cả đời này chuyện mà tôi tiếc nuối nhất chính là thời điểm cô tiến vào nhà họ Bạc tôi không bảo vệ cô. Bây giờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi biết cô rất thất vọng với nhà họ Bạc và Minh Thành. Như này đi, cô và Minh Thành cứ tổ chức hôn lễ trước, còn giấy chứng nhận kết hôn thì sau này rồi nói. Chuyện nào đến trước thì làm trước, sau đó lại quyết định chuyện sau này sau, cô cảm thấy thế nào?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ông cụ Bạc trước mặt. Không thể không nói rằng ông già này có thể nói dối nói đến trôi chảy.
Cái gì mà kết hôn trước rồi sau này lại nhận giấy đăng ký kết hôn chứ. Nếu đã cử hành hôn lễ tái hôn với Bạc Minh Thành rồi thì có nhận giấy đăng ký kết hôn hay không người ngoài nhìn vào vẫn là đã kết hôn rồi không phải sao?
Này thật sự là tính toán rất tốt, nói đến nói đi cũng chỉ để cô tiến vào nhà họ Bạc.
Nghe thấy những lời này của ông cụ Bạc, thậm chí Thẩm Thanh Ngọc còn hơi nghi ngờ bệnh ung thư phổi của ông ta là thật hay giả.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc còn nghĩ, ông cụ Bạc làm ra nhiều chuyện như thế, cô phải phản kích như nào mới tốt đây.
Bây giờ thì hay rồi, ông già này tự dâng cơ hội đến trước mặt cô luôn.
Hừ, nếu cô không quý trọng cơ hội này thì phải nói xin lỗi với "nỗi khổ tâm" của ông cụ Bạc rồi.
Thẩm Thanh Ngọc hơi hơi nhíu mày một cái: "Ông nội Bạc, tôi cảm thấy rất đau lòng với bệnh của ngài. Nhưng mà tôi và Bạc Minh Thành thật sự không còn tình yêu nữa. Từ trước đến nay đều là tôi thích anh ta, anh ta không thích tôi. Những năm gần đây tôi cũng đã mệt mỏi rồi, thế nên tôi không muốn dây dưa gì thêm với cậu hai nhà họ Bạc nữa."
Ông già này giả dối đa nghi, nếu Thẩm Thanh Ngọc lập tức mở miệng đồng ý luôn thì chắc chắn ông ta sẽ đoán được ra rằng trong đó có gì không đúng.
Đối phương làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ là để cô tiến vào nhà họ Bạc. Thẩm Thanh Ngọc cũng không sợ bản thân "do dự" một chút như vậy mà ông ta đã có thể buông tha cho một "miếng thịt béo" như cô.
Trên thực tế thì Thẩm Thanh Ngọc nghĩ không sai chút nào.
Ông cụ Bạc nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc xong thì hơi gấp gáp: "Cô Thẩm, lời này của cô không đúng rồi! Minh Thành thích cô, sao nó có thể không thích cô được chứ? Nếu nó không thích cô thì sao nó lại mở miệng với Từ Việt Quốc để khối đất ở Thành Bắc kia dễ dàng rơi vào tay cô được chứ."
"Còn có lần trước ở đại thọ của Tổng giám đốc Thẩm cũng là nó chủ động mở miệng bảo nó đi. Lần trước Tâm Tâm không hiểu chuyện khiến cô phật lòng, nó còn tự tay động đến gia pháp! Cô Thẩm, Minh Thành chỉ là mạnh miệng mà thôi. Tôi là ông nội nó, tôi nhìn là biết mà."
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn ông cụ Bạc một cái: "Tôi cần suy nghĩ một chút."
Ông cụ Bạc biết Thẩm Thanh Ngọc đã nới lỏng nên vội vàng vui vẻ ra mặt: "Được! Chẳng qua quả thật là hai nhà chúng ta phải xử lý ngôn luận trong ngoài vòng tròn kia một chút mới được. Cô Thẩm vẫn nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi."
Thẩm Thanh Ngọc gật gật đầu, cố ý cúi đầu nhìn đồng hồ một chút: "Ông nội Bạc, thời gian cũng không còn sớm nữa, công ty tôi còn có một hội nghị, không thể tiếp tục nói chuyện với ông nữa."
"Không sao, cô cứ đi đi, cô cứ đi đi!"
Ông cụ Bạc thỏa mãn nguyện vọng nên bây giờ nhìn Thẩm Thanh Ngọc rất hòa ái.
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy túi xách, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Cô cũng không biết đến lúc đó ông cụ Bạc có bị ông làm cho tức giận đến nỗi nhập viện hay không đây.