Lâm Nam Vũ vừa dứt lời, Bạc Minh Thành đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen láy trong thùng xe u ám vô cùng dọa người, anh nói: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Khoảng một tuần trước."
Vẻ mặt Bạc Minh Thành khẽ cứng đờ, lần đầu tiên anh cảm thấy trong lòng có chút chột dạ: "Mấy cô ấy đã tra ra được gì rồi?"
"Không có, tôi đã cho người ta quan sát thư ký Phó."
Lâm Nam Vũ đã theo Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, loại chuyện này không cần Bạc Minh Thành nói cậu ta cũng biết phải làm thế nào.
Chuyện tối hôm đó ngoài mặt thì có liên quan đến Bạc Minh Tâm, thế nhưng Bạc Minh Thành thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra được. Chẳng qua Bạc Minh Tâm cũng là bị ông nội Bạc sai bảo mà thôi, dù sao Bạc Minh Tâm cũng đã đóng nhiều vai xấu, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Thế nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, nói thế nào đi nữa thì Bạc Minh Thành cũng mang họ Bạc, nếu như sự việc thật sự bị Thẩm Thanh Ngọc tra ra được, cho dù Bạc Minh Thành nói mình không biết chuyện gì thì Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể nào tin tưởng.
Cho nên lúc trước khi sự việc vừa được điều tra ra, Bạc Minh Thành lập tức bảo cậu ta che đậy chuyện chuyển tiền của Trần Nguyên Thảo với người bạn kia, cũng lau sạch sẽ đầu đuôi của Bạc Minh Tâm.
Nhưng trên thế giới này không có bức tường kín gió, những chuyện đã xảy ra sẽ luôn có dấu vết tồn tại.
Lâm Nam Vũ cũng không dám cam đoan 100%, thư ký Phó Ngọc Lam của Thẩm Thanh Ngọc thật sự chuyện gì cũng tương đối.
Đối phương điều tra lại gần nửa tháng, Lâm Nam Vũ vẫn không nói với Bạc Minh Thành. Cậu ta cho rằng đối phương sẽ điều tra lại một lần nữa, tra không được sẽ bỏ cuộc.
Nhưng hôm nay đã hơn mười ngày mà đối phương vẫn còn đang điều tra, Lâm Nam Vũ cũng đành phải nói trước với Bạc Minh Thành.
Bạc Minh Thành không nói gì, anh nhớ tới khi anh với Thẩm Thanh Ngọc nhìn nhau lúc nãy.
Có phải cô đã điều tra được gì rồi không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạc Minh Thành đột nhiên hoảng hốt: "Chuyện này, nếu như thư ký của Thẩm Thanh Ngọc điều tra ra thì cậu cũng khỏi phải làm thư ký nữa."
Lâm Nam Vũ gượng gạo: "Tôi sẽ không để thư ký Phó điều tra được đâu."
Bạc Minh Thành thu hồi tâm trạng, lạnh lùng nhìn Lâm Nam Vũ đang nghiêng đầu sang: "Như vậy là tốt nhất."
"Anh yên tâm, tổng giám đốc Bạc."
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành, sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, Phó Ngọc Lam cũng đang báo cáo với Thẩm Thanh Ngọc về kết quả điều tra sự việc của Trần Nguyên Thảo: "... Cô Thẩm, dựa theo lời chị nói, em đã kiểm tra lại toàn bộ sự việc một lần nữa. Cho dù là nguồn gốc của thuốc, hay là người mà Trần Nguyên Thảo tiếp xúc đều không phát hiện manh mối khả nghi."
Nghe Phó Ngọc Lam nói, Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhíu mày: "Điều tra không được thì thôi vậy."
Có lẽ cô đã nghi ngờ quá nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, dừng một chút rồi bổ sung một câu: "Cho người đi theo Trần Nguyên Thảo một thời gian, nếu như không thu hoạch được gì thì đừng tra nữa."
Phó Ngọc Lam gật đầu: "Vâng, cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc cười khẽ: "Không còn sớm nữa, chị lên đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng, cô Thẩm ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Xuống xe, Thẩm Thanh Ngọc đi vào căn hộ.
Lúc về đến căn hộ cũng đã gần mười giờ, Thẩm Thanh Ngọc pha mật ong, uống xong cô mới thu dọn đồ đạc đi tắm rửa.
Có lẽ là do tối nay uống chút rượu trắng cho nên mới suy nghĩ nhiều.
Cả đêm, Thẩm Thanh Ngọc đều nửa mơ nửa tỉnh mơ về trước đây.
Cô lại mơ thấy ngày mình té xỉu kia, vòng tay ấm áp của thiếu niên, còn có nhịp tim vững vàng.
Thế nhưng cô vừa mới quay đầu, đã đổi thành Bạc Minh Thành mặt không chút thay đổi nhấn cô xuống: "Thẩm Thanh Ngọc, quỳ xuống!"
Giật mình tỉnh lại, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
Cô thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời qua khe hở rèm cửa sổ. Qua một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc mới lấy lại tinh thần đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng mặt trời thoải mái chiếu vào, thời tiết hôm nay rất đẹp, lại bắt đầu một ngày mới.