Lâm Nam Vũ đi theo Bạc Minh Thành chạy ra khỏi toilet, thấy Bạc Minh Thành đứng ở đó sắc mặt ngày càng ảm đạm, vừa mở miệng đã lập tức ngậm lại.
Không thể đụng vào Bạch Minh Thành vào những lúc như thế này.
Bạc Minh Thành đứng ở đó hai giây, lạnh mặt thu hồi tầm mắt, nhấc chân ra khỏi khách sạn.
Anh đi rất nhanh, Lâm Nam Vũ cũng sắp không theo kịp, cậu ta chỉ có thể tăng tốc chạy theo mới miễn cưỡng đi theo bên cạnh Bạc Minh Thành.
Lâm Nam Vũ sửng sốt một chút khi nhìn thấy Bạc Minh Thành dứt khoát đi tới cầu thang, cậu ta muốn mở miệng nhắc nhở có thang máy ở bên cạnh, nhưng mà chờ Lâm Nam Vũ kịp lấy lại tinh thần thì Bạc Minh Thành đã biến mất ở góc cầu thang.
Cậu ta không biết Bạc Minh Thành bị làm sao cả, nhưng tối nay Bạc Minh Thành uống thành dáng vẻ này, Lâm Nam Vũ không dám để cho anh cứ rời đi một mình như vậy.
Lâm Nam Vũ vội vàng đuổi theo, may mà chạy đến lầu một đã nhìn thấy bóng dáng Bạc Minh Thành.
Lúc Bạc Minh Thành đi tới cửa, đúng lúc xe của Thẩm Ngọc Thanh chậm rãi chạy qua trước mặt anh.
Cách cửa sổ xe đang mở một nửa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung. Bạc Minh Thành nhìn cô thật sâu.
Giống như anh đang chờ cái gì đó, nhưng lại hình như không phải.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ nhìn anh một cái sau đó lập tức thu hồi tầm mắt.
Cô tựa lưng vào ghế sau, khẽ nhắm hai mắt lại.
Anh còn chờ gì nữa?
Chờ cô cảm ơn, hay là chờ cô nói xin lỗi đây?
Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên cô cảm thấy Bạc Minh Thành tự kỷ như vậy.
Chiếc xe màu đen đã dần biến mất trong tầm mắt, Bạc Minh Thành không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc thật sự không nói một lời mà rời đi như vậy.
Anh giúp cô đỡ rượu, uống một cân rưỡi rượu trắng, nhưng khi cô thấy anh khó chịu nôn mửa, ngay cả khách sáo đi theo quan tâm vài câu cũng không có.
Vừa rồi anh không đi thang máy mà một mạch đi thang bộ để đuổi theo, là vì anh muốn chờ cô nói với anh vài câu như vậy.
Nói cái gì cũng được, cảm ơn cũng được, nói anh ảo tưởng cũng được.
Nhưng cô lại không nói gì, cứ rời đi như vậy.
Bạc Minh Thành cảm thấy tối nay bản thân anh từ đầu tới cuối vẫn luôn là một trò đùa, anh không nên mở lời cũng không nên tới đây.
Anh đã sớm kêu Lâm Nam Vũ từ chối tham dự bữa tiệc này, nhưng cuối cùng anh vẫn tới đây, anh cũng không biết vì sao mình lại tới.
Bây giờ xem ra, có lẽ anh đến để làm trò cười cho Thẩm Thanh Ngọc.
Lâm Nam Vũ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Bạc Minh Thành càng ngày càng khó chịu đang đứng ở cửa khách sạn, cậu ta do dự một chút: "Tổng giám đốc Bạc, xe của chúng ta sẽ tới nhanh thôi."
Bạc Minh Thành nghe thấy lời của cậu ta, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái: "Sau này tất cả bữa tiệc chỉ cần có Thẩm Ngọc Thanh, cứ từ chối tất cả cho tôi."
Lâm Nam Vũ nghe anh nói như vậy, lập tức hiểu được tại sao tối nay Bạc Minh Thành lại khác thường như vậy.
Nhưng cậu ta không phải Chu Du Dân, không có can đảm như Chu Du Dân để nói ra, cho nên Lâm Nam Vũ chỉ đành phải gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi, tổng giám đốc Bạc."
Bạc Minh Thành không nói gì, đứng ở đó giống như sát thần. Thỉnh thoảng có người đi ra từ khách sạn nhìn thấy sắc mặt Bạc Minh Thành cũng đều bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thật may xe đến rất nhanh, Lâm Nam Vũ vội vàng mở cửa xe cho Bạc Minh Thành vào trong.
Trên xe còn có tài xế, cuối cùng cũng không phải có mình cậu ta đối mặt với lửa giận của Bạc Minh Thành.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước đèn đỏ, qua con đường này rồi qua một cái rẽ nữa sẽ đến căn hộ của Bạc Minh Thành.
Bỗng nhiên Lâm Nam Vũ nhớ tới một chuyện rất quan trọng chưa nói với Bạc Minh Thành, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành trong gương chiếu hậu.
Bạc Minh Thành ngồi ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người đều mang bầu không khí người lạ không được đến gần.
Lâm Nam Vũ khẽ nuốt nước bọt, vẫn kiên trì mở miệng: "Tổng giám đốc Bạc, có một chuyện, tôi còn chưa kịp nói cho anh biết."
Người đàn ông ngồi ghế sau không có bất kỳ động tĩnh gì, Lâm Nam Vũ lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: "Thư ký của cô Thẩm hình như lại điều tra lại chuyện của Trần Nguyên Thảo.”