Trần Nguyên Thảo vốn cho rằng Thẩm Thanh Ngọc đi rồi thì người khác cũng sẽ đi theo.
Cô ta vẫn chưa nuốt thuốc xuống, chỉ ngậm trong miệng, nếu còn không nhổ ra thì cô ta không nhịn được mà nuốt xuống mất.
Trần Nguyên Thảo đợi vài phút, sắp không đợi được nữa, cô ta đứng lên muốn đến nhà vệ sinh nhả thuốc đã tan trong miệng ra. Thế nhưng cô ta vừa đứng lên thì bị Phó Ngọc Lam ngăn lại: “Cô Trần muốn làm gì?”
Trần Nguyên Thảo không dám lên tiếng, đưa tay chỉ về phía nhà vệ sinh.
Phó Ngọc Lam lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Trần, tôi khuyên cô đừng nên giở trò gì, lần này chị Thẩm chỉ bắt cô uống hai viên thuốc, nhưng nếu cô muốn giở trò, thật sự chọc giận chị Thẩm thì không chỉ đơn giản là hai viên thuốc thôi đâu.”
“Cô Trần vẫn muốn vào giới giải trí đúng không?
Còn cả em trai của cô Trần nữa, năm nay vừa vào giới làm thực tập sinh nhỉ?
Cô cảm thấy, nếu cô Thẩm lên tiếng thì cô Trần và em trai cô còn có thể lăn lộn trong giới giải trí không?”
Từng câu từng chữ thư ký của Thẩm Thanh Ngọc nói đều như bóp chặt lấy cô ta, Trần Nguyên Thảo biến sắc, tầm mắt lại liếc nhìn hai người đàn ông canh ở cửa, cô ta ý thức được Thẩm Thanh Ngọc sớm đã đoán ra cô ta sẽ không ngoan ngoãn phối hợp.
Nghĩ đến những lời thư ký Thẩm Thanh Ngọc vừa nói, Trần Nguyên Thảo cũng không dám giở trò gì nữa, vội nuốt thuốc ngậm trong miệng xuống.
Phó Ngọc Lam thấy cô ta đã nuốt xuống thì đi sang bên cạnh cầm một chai nước suối lên, vặn mở nắp rồi đưa đến trước mặt cô ta: “Thuốc không dễ uống chút nào nhỉ, cô Trần uống nước cho dịu lại đi.”
Nói như có vẻ rất quan tâm nhưng rõ ràng ý của đối phương là sợ lát nữa cô ta nhả ra, uống nước thì hòa tan vào nước, cô ta không thể nào nhổ ra được nữa.
Trần Nguyên Thảo nhận lấy nước suối, ngửa đầu một ngụm uống hết: “Được rồi chứ?”
Cô ta dứt khoát uống hết chai nước suối, sau khi uống hết còn dốc ngược chai nước cho Phó Ngọc Lam xem như thể đang thị uy.
“Cảm ơn cô Trần đã phối hợp, chị Thẩm nói, để báo đáp ‘ý tốt’ của cô với chị ấy, chị ấy cũng đã liên lạc với các bạn trai cũ của cô giúp cô rồi, chúc cô Trần tối nay có một đêm vui vẻ.”
Phó Ngọc Lam nói xong, sau đó dẫn hai người đàn ông rời khỏi khách sạn.
Sau khi Phó Ngọc Lam dẫn hai người đàn ông ra khỏi phòng thì lại nói những lời Thẩm Thanh Ngọc đã dặn: “Lát nữa hai người đợi ở bên ngoài này, đợi bạn trai của cô Trần đến thì hai người hẵng đi. Nhớ kỹ, tối nay không được để cô Trần rời khỏi căn phòng này, biết chưa?”
Nhiệm vụ này không khó, hai người đàn ông cảm thấy một nghìn tệ tối nay dễ kiếm quá, vội gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, cô Phó.”
Phó Ngọc Lam gật đùa, nhấc chân đi vào thang máy.
Chị Thẩm đoán không sai chút nào, Trần Nguyên Thảo thật sự muốn giở trò.
Nhưng cô ta cũng không xem lại mình là ai, có thể chơi lại cô chị Thẩm chắc.
Phó Ngọc Lam nhớ đến những lời Thẩm Thanh Ngọc đã dặn dò trước đó, không ngờ cô đoán trúng hết.
Lại thêm một ngày Phó Ngọc Lam nể Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Nguyên Thảo nghe thấy lời Phó Ngọc Lam nói, cô ta sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi thư ký của Thẩm Thanh Ngọc nói gì?
Thẩm Thanh Ngọc đã liên lạc với bạn trai cũ của cô ta, à không phải bạn trai cũ, là các bạn trai cũ, trọng tâm là ‘các’.
Cả người Trần Nguyên Thảo đều cứng đờ, cô ta chưa từng nghĩ Thẩm Thanh Ngọc lại là một nhân vật không dễ dây vào như vậy.
Có lẽ những người bạn trai cũ đó đều không phải điểm quan trọng.
Nghĩ đến những điều này, Trần Nguyên Thảo hơi hối hận khi đã dây vào Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng cô ta hối hận cũng chẳng ích gì, cô ta đã có thể cảm nhận được thuốc đang dần phát huy tác dụng trong cơ thể cô ta.
Hai viên thuốc...
Thẩm Thanh Ngọc là kẻ điên!1