Quay về xe lần nữa, không có Dung Lam Lê, trong xe chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải.
Những lời mà Dung Lam Lê vừa nói trong khách sạn khiến cho Thẩm Thanh Ngọc không biết phải làm sao, từ trước đến nay, cô cứ nghĩ Phó Ngọc Hải chỉ là có hảo cảm với mình thôi.
Có lẽ anh ta vì cô thấy cô xinh, có lẽ là vì tính cách của cô khác với những người yêu cũ của anh ta, nên mới theo đuổi cô không buông tay.
Thậm chí Thẩm Thanh Ngọc còn nghĩ, Phó Ngọc Hải theo đuổi cô nửa năm hơn vẫn chưa chịu buông tay có phải là vì cô là vợ trước của Bạc Minh Thành không nữa.
Dù gì, chuyện hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành là kẻ thù không đội trời chung đã là sự thật ai cũng biết.
Mà cô cũng thấy được hai người gặp mặt nhau cũng giống như lực đẩy lẫn nhau của kẻ thù gặp mặt, bọn họ thật sự không hợp, chứ không phải không hợp trong lời đồn.
Đối với sự theo đuổi của Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc đã nghĩ rất nhiều, nhưng duy nhất có một điều vẫn chưa nghĩ tới, đó là sự yêu thích của anh ta đối với cô không chỉ là thích.
Từ những lời nói của Dung Lam Lê có thể biết được, Phó Ngọc Hải thích cô, ít nhất cũng đã bốn năm rồi.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã nghĩ rất lâu, vẫn chưa nghĩ ra, mình và Phó Ngọc Hải trước đây có liên quan gì với nhau.
Sự nhận thức mà cô đối với Phó Ngọc Hải chỉ dừng lại ở lần gặp mặt ở một nơi công cộng rồi sau đó lâu dần mà quen biết thôi.
Nhưng rõ ràng là Phó Ngọc Hải dường như không phải như vậy với cô.
Có những chuyện trước đây Thẩm Thanh Ngọc chưa phát hiện ra, bây giờ nghĩ lại, từng chuyện đều ăn khớp với nhau.
Anh ta biết mỗi khi tâm trạng cô không tốt đều sẽ đến khu trò chơi điện tử chơi, biết mỗi khi bị ốm đều không thích đi bệnh viện.
Vì thế vào tối hôm tâm trạng cô không vui anh ta đã đưa cô đến khu trò chơi điện tử, khi cô sốt cao không ngừng thì cương quyết đưa cô đến bệnh viện.
Còn có từ khi hai người cô và Phó Ngọc Hải hẹn hò đến hôm nay, trên bàn cơm trước giờ chưa từng xuất hiện bất kỳ những thức ăn mà cô ghét.
Thẩm Thanh Ngọc chưa từng nghĩ kỹ những điều này, cô cứ nghĩ là do Phó Ngọc Hải có nhiều kinh nghiệm yêu đương mà ra, là sự chu đáo và tinh tế của anh ta.
Nhưng Dung Lam Lê lại nói, Phó Ngọc Hải chưa từng có bất kỳ người yêu cũ nào, trong lòng anh ta vẫn luôn thích một người.
Rõ ràng, người đó là cô.
Thẩm Thanh Ngọc sống hai mươi bảy năm trời, lần đầu tiên ngạc nhiên vui mừng, cảm động như vậy.
Cho dù năm đó khi Bạc Minh Thành nói muốn cưới cô, Thẩm Thanh Ngọc cũng chưa từng cảm động như vậy.
Không biết xe đã khởi động từ khi nào, cũng không biết từ khi nào đã đến dưới chung cư của Thẩm Thanh Ngọc.
Khi Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn lại, Phó Ngọc Hải đã dừng xe dưới chung cư của cô, tháo dây an toàn, ngồi ở ghế lái nhìn cô, mặt mang ý cười: “Có phải đã dọa em rồi không?”
Thẩm Thanh Ngọc thu lại mạch suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Không tính là dọa, chỉ là rất ngạc nhiên.”
Mức độ kinh ngạc chắc là nhiều hơn một chút so với lúc Bạc Minh Thành nói yêu cô.
Cô vẫn luôn nghĩ sự yêu thích của Phó Ngọc Hải chỉ là bên ngoài, nhưng mà hôm nay mọi thứ đều đảo lộn, Thẩm Thanh Ngọc thậm chí cô còn không biết trả lời anh ta như thế nào: “... Xin lỗi, tôi vẫn luôn nghĩ anh đối với tôi chỉ là hảo cảm mà thôi?”
Nghe lời này của cô, Phó Ngọc Hải tặc lưỡi một tiếng, lập tức cúi đầu, đến gần Thẩm Thanh Ngọc: “Em nhìn vào mắt của tôi đi.”
Anh ta đột nhiên đến gần, Thẩm Thanh Ngọc ngơ ra một chút, phản ứng lại, vô thức thuận theo lời anh ta ngước mắt nhìn vào đôi mắt ấy.
Phó Ngọc Hải có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, đầu mắt sâu, đuôi mắt hơi cong lên trên, con ngươi phân trắng đen rõ ràng, nhìn người đầy thâm tình, đứng gần như vậy, Thẩm Thanh Ngọc có thể thấy quanh mắt của anh ta đã ửng hồng một tầng nhàn nhạt, như hấp dẫn, Thẩm Thanh Ngọc mơ hồ, vô thức né tránh tầm mắt.
“Nhìn thấy chưa?”
“Cái gì?”
“Trong mắt của tôi có gì?”
Nghe thấy lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc lại ngước mắt nhìn.
Lần này, Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn đã thấy đôi mắt đen láy đó phản chiếu một gương mặt rất rõ ràng.
Là cô.