Trần Ánh Nguyệt hừ hừ, đi đến trước mặt trước nói một câu trước khi Phó Ngọc Hải bước đến: "Cậu đừng nói, cậu cả Phó thật sự muốn theo đuổi cậu đấy."
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, nhìn Phó Ngọc Hải chạy tới trước mặt: "Trùng hợp như vậy, cậu cả Phó?"
"Không khéo, tới đón em đó."
Nụ cười trên mặt Phó Ngọc Hải khó khi không thêm vẻ trêu tức, trong đôi mắt màu nâu đậm lờ mờ còn có thể nhìn thấy vẻ hồi hộp và lo lắng chưa kịp che giấu: "Bị thương không?"
Thẩm Thanh Ngọc bị cặp mắt kia nhìn làm trong lòng khẽ nhúc nhích, mặt mày cô giật giật, lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, cậu Phó có lòng."
Nụ cười trên mặt Phó Ngọc Hải sâu thêm vài phần: "Tôi đưa hai ngươi về."
Thẩm Thanh Ngọc vừa muốn mở miệng từ chối, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh không kịp chờ đợi mở miệng: "Được, vậy thì cám ơn cậu Phó, nếu cậu Phó không ngại, có thể giúp chúng tôi xách hành lý luôn không?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt: "Hình như cậu không hề khách sáo chút nào."
"Khách sáo gì chứ, cậu Phó cũng coi như là bạn bè của chúng ta mà."
Trần Ánh Nguyệt nói xong, còn không biết xấu hổ hỏi Phó Ngọc Hải một câu: "Đúng không, cậu Phó."
"Cô Trần nói đúng."
Phó Ngọc Hải nói xong, cười nhạt nhìn Thẩm Tham Ngọc: "Tôi đi cầm hành lý giúp hai người, hai người ở phía trước chờ tôi."
Nhưng anh ta cũng không chỉ muốn làm bạn của Thẩm Thanh Ngọc, anh ta muốn làm bạn trai của cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng Phó Ngọc Hải, mặt mày giật giật, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đưa tay đụng cô, nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu nhìn cô: "Cảm nhận gì không?"
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn cô ấy: "Da mặt cậu thật dày."
Nói xong, cô nhấc chân đá về hướng Phó Ngọc Hải.
Bởi vì ban ngày mua không ít đồ, rương hành lý rất nặng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không có mặt dày như Trần Ánh Nguyệt, nếu tiếp tục quan hệ nông cạn thế này, bắt người ta hỗ trợ cầm hành lý còn hỗ trợ đưa đón, chuyện này là thiếu nợ nhân tình, cũng không quá cần thiết.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc vừa đi khỏi, Phó Ngọc Hải đã kéo hành lý của các cô đến, nhìn Thẩm cặp mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải Thanh Ngọc hơi cong: "Em cảm thấy tôi không nâng nổi hai rương hành lý này à?"
Thẩm Thanh Ngọc luýnh quýnh: "Không phải."
Phó Ngọc Hải liếc cô, không có vạch trần, kéo rương hành lý dẫn cô đến bên cạnh xe của mình.
Phó Ngọc Hải để hai rương hành lý ở cốp xe, lập tức mở cửa tay lái phụ: "Thế nào, sợ kỹ thuật lái xe của tôi không tốt sao?"
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh, cúi người ngồi xuống.
Trần Ánh Nguyệt da mặt dày sớm đã ngồi ở đằng sau, cài dây an toàn xong đeo tai nghe tựa trên cửa sổ xe vờ ngủ.
Cô ấy là người thức thời.
Đương nhiên, tai nghe là không có âm thanh.
Xe chậm rãi chạy khỏi bệnh viện, không ai mở miệng trong xe rất yên tĩnh.
Mấy phút sau, xe dừng trước đèn đỏ, Phó Ngọc Hải quay đầu, nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Đụng đầu à?"
Thẩm Thanh Ngọc nghe anh ta nói, lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu: "Ừm, đụng vào trên ghế."
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc cũng cảm giác được cái trán mát lạnh, ngón tay thon dài của người đàn ông đã rơi vào trên trán của cô: "Đau không?"
Cô hơi sợ, chỉ là vô ý thức lắc đầu: "Không đau."
Bàn tay trên trán đổi vị trí, lần này Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy đau, cô hơi nhíu mày một cái, Phó Ngọc Hải cũng thu tay lại, nhưng không tiếp tục đề tài này: "Không tò mò làm sao tôi biết được sao?"
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay vuốt trán, thuận theo anh hỏi: "Làm sao anh biết?"
Phó Ngọc Hải chỉ Trần Ánh Nguyệt vờ ngủ nghe lén đằng sau: "Cô Trần gửi tin lên vòng bạn bè."
Thẩm Thanh Ngọc mở điện thoại ra xem, mới phát hiện thế mà Trần Ánh Nguyệt có lòng nói mình bị tai nạn xe cộ lên vòng bạn bè.
Chậc, Trần Ánh Nguyệt cũng giỏi thật.
Trước mặt đèn xanh sáng lên, Phó Ngọc Hải thu ánh mắt, một lần nữa khởi động xe, trong xe lại khôi phục yên tĩnh.
Trần Ánh Nguyệt vờ ngủ cảm giác phát chán, vốn cho là có thể nghe được thứ gì bùng nổ, không nghĩ tới đối thoại của hai người không thú vị như thế.
Ai, xem ra cậu Phó cũng không chỉ như thế.