Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của cậu Phó quá nhỉ.
Nói thật đi, Ánh Nguyệt, có phải cậu yêu thầm cậu Phó từ rất lâu rồi đúng không?"
"Tiểu Ngũ, thuốc có thể uống bậy chứ lời thì không thể nói bậy đâu nhé."
"Ồ, thế cậu thử uống bậy một chai thuốc trừ sâu cho tớ xem nào."1
Trần Ánh Nguyệt bị chiếu tướng ngược, sững sờ mấy giây không biết cãi lại câu này của Thẩm Thanh Ngọc thế nào.
Tuy nhiên thấy Thẩm Thanh Ngọc còn có tâm trạng đấu khẩu với mình, Trần Ánh Nguyệt cũng biết cô thực sự không có tình cảm gì với Phó Ngọc Hải rồi.
Trần Ánh Nguyệt chẳng muốn tự mang nhục vào thân nữa: "Tớ sai rồi mà Tiểu Ngũ, cậu cứ xem như tớ uống say rồi nói nhảm đi."
Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười: "Đúng vậy mà, cậu uống say toàn thích nói liên thiên."1
"..."
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy việc bản thân lo cho Thẩm Thanh Ngọc đúng là lo bò trắng răng. Thẩm Thanh Ngọc có điểm nào giống buồn rầu, khó chịu đâu. Trần Ánh Nguyệt còn ở đó mà khoe khoang độ giàu với cô, cô đâu có thiếu tiền, còn sắp kiếm được mấy trăm tỉ nữa kìa.
Câu lo bò trắng răng là để nói mày đó, Trần Ánh Nguyệt à!
"Được rồi, tớ đi nhảy nhót vui vẻ tí đây. Cậu... thôi bỏ đi. Cậu ngủ sớm chút, mai lại dậy kiếm tiền ha!"
Có lẽ Thẩm Thanh Ngọc thực sự chỉ muốn kiếm tiền, không muốn kiếm đàn ông.
Người chị em của cô ấy đột nhiên thấu hiểu sự đời như vậy khiến Trần Ánh Nguyệt thấy không quen lắm.
Hầy, con người đúng thật là hèn hạ mà.
Trần Ánh Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại. Thẩm Thanh Ngọc cũng thả lỏng tay, mở mắt nhìn màn hình điện thoại di động.
Câu nói vừa rồi của Trần Ánh Nguyệt chợt vang lên: "Cũng không có gì, chỉ là có người chụp được ảnh Phó Ngọc Hải dẫn người mới đến Phú Lệ Viên thôi."
Phú Lệ Viên à, nghe nói chỗ đó là bà ngoại của Phó Ngọc Hải để lại cho anh ta. Bất động sản của Phó Ngọc Hải tại Nam Thành không hề ít, Phó Ngọc Hải cũng từng dẫn mấy cô bạn gái trước kia về nơi ở, mấy chỗ khác hình như cũng từng dẫn đến duy chỉ có ngôi biệt thự Phú Lệ Viên đó là chưa bao giờ.
Có mấy tay săn ảnh buồn miệng đồn thổi Phú Lệ Viên đó là "thiên đường" sau cùng của Phó Ngọc Hải, giờ anh ta lại dẫn cô gái kia về Phú Lệ Viên, vậy chắc là anh ta đang thật lòng rồi.
Thật cũng được, giả cũng được, dường như cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Thanh Ngọc này lắm.
Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ nữa, cô cầm điện thoại di động lên rời văn phòng.
Cùng lúc ấy.
Châu Du Dân vừa thấy ảnh đã gửi ngay cho Bạc Minh Thành. Lúc trước, có vẻ Phó Ngọc Hải này khá thân thiết với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng chỉ mới đó thôi mà anh ta đã tìm được niềm vui mới rồi.
Nói sao thì nói, Thẩm Thanh Ngọc cũng là vợ cũ của Bạc Minh Thành, chuyện này vẫn nên nói với anh.1
Đương nhiên điều Châu Du Dân muốn thấy hơn là màn đấu đá nảy lửa.
Lúc điện thoại sáng lên, Bạc Minh Thành mới rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao.
Trong đêm đen kịt, khoang xe thiếu ánh sáng của đèn càng thêm tăm tối.
Điện thoại bên cạnh đột ngột sáng lên nhức mắt vô cùng.
Bạc Minh Thành cau mày, thấy tin nhắn từ Châu Du Dân, anh chẳng muốn mở ra xem chút nào.
Những câu nói trong bữa cơm của Thẩm Thanh Ngọc như đâm thẳng vào ngực anh, mỗi lần vô ý nhớ đến là lại thấy đau.
Bạc Minh Thành cầm bật lửa, cúi xuống châm điếu thuốc mới.
Ngọn lửa lóe lên, anh cúi nhìn, điện thoại bên cạnh lại sáng đèn.
Vẫn là tin nhắn của Châu Du Dân.
Anh ta phiền chết được.
Bạc Minh Thành đặt bật lửa xuống, với tay cầm điện thoại lên, nhả ra một ngụm khói rồi mới nhấn vào xem.
Vừa vào trong khung chat, Bạc Minh Thành đã nhìn thấy tấm ảnh kia. Trong ảnh, Phó Ngọc Hải đang lái xe, có một người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái bên cạnh anh ta nhưng người phụ nữ đó không phải Thẩm Thanh Ngọc. . truyện tiên hiệp hay
"Minh Thành, Phó Ngọc Hải có niềm vui mới rồi, có phải anh ta và Thẩm Thanh Ngọc tan rồi hay không?"
Thấy Châu Du Dân nói vậy, động tác hút thuốc của Bạc Minh Thành dừng lại trong chốc lần.
Lúc anh còn đang ngây ra, tin nhắn của Châu Du Dân lại đến: "Giờ cậu đi an ủi Thẩm Thanh Ngọc thử xem, tôi nghĩ chưa biết chừng lại dỗ được người ta quay về đấy."1